Lâm Viễn khịt mũi, vừa nghe Hạ Vũ Thiên nhắc đến nhân vật quan trọng nào đó rồi thì kế hoạch lớn cả người bỗng thấp thỏm.
Thấy Lâm Viễn rầu rĩ không vui, Hạ Vũ Thiên hỏi, “Sao thế?”
Lâm Viễn lẳng lặng nhướn mắt. “Có gì đâu, tôi đi kiếm Lý Cố đây.”
“Kiếm Lý Cố làm gì?” Hạ Vũ Thiên chau mày. “Họ sắp tới.”
“Lúc tới thì gọi tôi.” Lâm Viễn đáp. “Tôi đến chỗ Lý Cố hít thở chút.”
Thoáng cái Lâm Viễn đã biến mất sau cánh cửa.
Ngồi tựa trên giường, Hạ Vũ Thiên lắc đầu, trong lòng hơi bồn chồn. Anh đứng lên đi tới góc giường, thấy Lâm Viễn nhảy lên nhảy xuống nhảy ra giữa sân, tìm một cái ghế dài trong vườn hoa rồi ngồi xuống, cúi đầu ngẩn người với vẻ không vui. Ghé vào bên cửa sổ, anh lặng lẽ nhìn Lâm Viễn dưới tán cây, đúng lúc này, Lý Cố xách theo cái thùng nhỏ đi qua, bắt gặp Lâm Viễn bèn lại gần.
“Tiểu Viễn Viễn?”
Lâm Viễn ngước lên.
“Làm gì thế?” Lý Cố ngồi xuống bên cạnh.
Hạ Vũ Thiên mở di động, ấn một phím. Trên vòng tay Lâm Viễn đeo có gắn thiết bị nghe trộm, anh ít khi dùng tới, cũng không hiểu vì sao, nhưng gần đây thường xuyên động đến chức năng này bao gồm cả chiều nay, khi Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Kiệt ra ngoài, anh đã khởi động nó.
“Sao mất tinh thần thế kia?” Lý Cố hỏi.
“Không có gì.” Lâm Viễn lướt mắt qua Lý Cố. “Đi hoá trang à?”
“Ừ.” Lý Cố chỉnh lại tóc cho Lâm Viễn. “Có phải đại biến thái Hạ Vũ Thiên khi dễ cậu không?”
“Hừm… Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-danh-hinh-bong-ac-ma-chan-dung-ac-ma/1402167/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.