Lâm Viễn ngồi trong xe ngẩn ngơ dựa vào cửa kính ngắm nhìn phong cảnh bên đường không ngừng biến hoá. Tống Hy ngồi bên quan sát anh.
“Cậu muốn đi đâu?” Tống Hy hỏi.
Lâm Viễn thoáng ngây người, lúng túng, “Không phải đến chỗ anh à?”
“Tôi mới về, còn chưa tìm được chỗ ở. Cậu nói xem, nên mua nhà, đi thuê hay ở khách sạn?”
Lâm Viễn chống cằm. “Tuỳ anh.”
“A?” Tống Hy cười. “Hạ Vũ Thiên tặng cậu cho tôi, thấy buồn sao? Cậu ta chưa nói là tặng, do tôi đoạt, mà cũng thế cả thôi.”
Lâm Viễn toan đáp trả thì đột nhiên cụt hứng, bèn gạt ngay ý định đó đi.
“Đã trễ rồi.” Tống Hy xem giờ. “Tối có muốn đi coi phim không? Ngày mai đi leo núi? Hay là dạo phố?”
Lâm Viễn ngửa mặt lên trời trợn mắt đáp, “Đã bảo chân tôi bất tiện rồi mà.”
“Không thành vấn đề.” Tống Hy cười hì hì. “Rất vinh hạnh được cõng cậu.”
Lâm Viễn thoáng giật mình. “Anh giống Hạ Vũ Thiên, đều là xã hội đen?”
“Ừ… có thể nói một nửa là như thế.” Tống Hy nghĩ. “Vũ Thiên không thể coi là xã hội đen, bề ngoài cậu ấy vẫn là doanh nhân.”
Lâm Viễn thản nhiên nhún nhún vai, là gì cũng mặc.
Yêu nhau làm chi để làm chi, quét hoàng đạp phi([19]) ta quyết chí, này hỡi anh cua đồng đại thần ơi, mau lại bắt hai con rùa kia đi.
“Tôi vẫn ở nước ngoài trong suốt một thời gian dài.” Tống Hy nói. “Ai ngờ về lại gặp chuyện vui, giờ càng thêm chắn chắc, không thì đã chẳng quay về.”
Lâm Viễn cười lấy lệ – Đừng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-danh-hinh-bong-ac-ma-chan-dung-ac-ma/1402168/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.