Lâm Viễn cảm giác có người giúi mình vào trong xe, chỉ kịp biết đã xảy ra chuyện chẳng lành. Không phải chứ? Bắt cóc!? Nhờ phước của Hạ Vũ Thiên, dân đen chân đất mắt toét như anh cũng có ngày được nếm trải mùi vị bị bắt cóc.
Đồng thời, vài người mặc đồ đen bước ra từ một chiếc xe tối màu, gấp gáp chạy về hướng này. Trong hai người đang giữ Lâm Viễn, một nhét Lâm Viễn vào xe, một chạy tới ngăn cản mấy người mặc đồ đen.
Những người kia Lâm Viễn biết, là Men in Black của Hạ Vũ Thiên!
Bọn họ trông có vẻ cực kỳ nôn nóng! Nói như vậy… Lâm Viễn thất kinh, đây không phải trò hề Hạ Vũ Thiên bày ra rồi, nghĩ chuyện này vốn chẳng can hệ tới anh ta, không hiểu vì sao Lâm Viễn thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Kẻ bắt cóc Lâm Viễn dường như định tiến vào trong xe, Lâm Viễn nhanh như cắt giơ chân đạp thẳng vào mặt kẻ kia. Người nọ nhe răng mà Lâm Viễn cũng nhe răng, anh dùng chân không bị thương đạp, giờ hay rồi, vì góc đá mà từ vết thương truyền đến cơn đau nhói. Cắn răng nhịn đau, thấy đá trúng người thì chừa ra khoảng không, anh toan chạy nhưng tiếc thay, kẻ kia động tác gọn lẹ nhỏm phắt từ dưới mặt đất lên ngay lập tức túm anh lại.
Vừa lúc ấy vang tới tiếng thắng xe gấp, giọng nói quen thuộc âm vang, “Lâm Viễn!”
Lâm Viễn nghe gọi liền quay lại, trên chiếc xe màu trắng đang lao tới, một người thò đầu ra, chính là Tôn Lâm. Vừa thấy Tôn Lâm bất ngờ xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-danh-hinh-bong-ac-ma-chan-dung-ac-ma/1402166/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.