Hạ Vũ Kiệt không thấy có dấu hiệu đáng ngờ bèn đưa Lâm Viễn đến một khách sạn cao cấp. Lâm Viễn ăn no nê chán chê rồi nên chỉ uống mấy ngụm canh, nhìn qua cứ tưởng vì lo cho Hạ Vũ Thiên mà anh nuốt không trôi. Trên thực tế, Lâm Viễn thật sự ăn không nổi nữa, anh chọc chọc miếng bít tết trong đĩa, cái thứ nửa sống nửa chín này còn chẳng bằng thịt bò nướng trên phố. Lại quấy quấy súp ngô trong bát, đây không phải cháo ngô sao? Trên điểm bột gì đó xanh xanh, nhạt nhẽo vô vị, chả hiểu chi cả đống tiền ra ăn mấy thứ này làm gì… Cảnh biển coi cũng được, xem ra đắt đỏ chính là ở tiền mặt bằng.
Lúc này, người phục vụ đi lên rót nước cho Lâm Viễn, tiện để lại cái chai trên bàn. Lâm Viễn ngắm cái chai, sao đẹp vậy ta?! Chẳng phải chỉ là chai nước thôi sao? Hàng thủ công mỹ nghệ à… Lướt qua thực đơn đặt bên cạnh, có quảng cáo của loại nước này. Ô, ra là nhà hàng này tự cung tự cấp. Lâm Viễn đọc bảng giá, cổ rụt lại tức thì. Một chai sáu trăm? Anh chộp lấy cốc nước uống một ngụm, rồi tặc lưỡi – vị giác của mình mất rồi ư? Sao nhạt thếch thế này?! Rành rành là… nước lọc mà!
Hạ Vũ Kiệt ngồi một bên, thấy Lâm Viễn nghịch chai nước khoáng, bất giác mỉm cười. “Đúng là không đáng.”
Lâm Viễn cười ồ lên, “Anh mà còn biết không đáng à…” dứt lời Lâm Viễn liền hối hận, thiếu chút nữa quên người trước mặt là Hạ Vũ Kiệt chứ không phải Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-danh-hinh-bong-ac-ma-chan-dung-ac-ma/1402165/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.