Khi Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc bước xuống máy bay, Hải Nhạc có chút bận tâm nói: “Đều tại anh á…. Không báo cho cha mẹ biết chúng ta đã về tới nhà, em sợ đến lúc đó sẽ dọa đến bọn họ, còn nữa… liệu rằng có hù dọa đến Tiểu Bảo Tiểu Bối không?”
“Làm sao họ bị hù dọa được? Mẹ cao hứng còn không kịp đấy!” Thư Dật cười cười.
“Thư Dật à, chúng ta nên gọi về nhà báo một tiếng.” Hải Nhạc bất an nói.
“Em đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, tuyệt đối là một vui mừng lớn! Em phải tin tưởng anh!” Tạ Thư Dật xoa xoa đầu Hải Nhạc nói.
“Nhìn gương mặt này, em còn có chút không quen, đột nhiên lại thấy nhớ gương mặt mang sẹo lúc trước, đáng lẽ lúc đầu nên chụp một tấm làm lưu niệm, dù sao đó cũng là mặt của em!” Hải Nhạc vuốt vuốt mặt của mình, e thẹn nói.
Tạ Thư Dật thần bí cười nói: “Cái này thì em không cần phải lo lắng!”
“Tại sao?” Hải Nhạc kỳ quái hỏi.
“Bởi vì lúc trước anh đã lén chụp rồi!” Tạ Thư Dật ranh mãnh hé miệng cười.
“Anh dám dìm hàng em à?” Hải Nhạc làm bộ tức giận đuổi theo Tạ Thư Dật đòi đánh.
“Người ta chỉ là sợ nhớ em, nên mới chụp mấy tấm, không tính là dìm hàng a! Bây giờ vừa hay có thể dùng làm kỷ niệm, em phải nên cảm tạ anh đấy!” Tạ Thư Dật cười rạng rỡ chạy về phía trước.
Hai người, nam thanh nữ tú ngọt ngào đuổi bắt nhau, hấp dẫn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-ca-ca/1889475/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.