Sau khi xử lý đám người Kim Cương, Tạ Thư Dật đưa Hải Nhạc đến bệnh viện tâm thần thăm Trì Hải Hoan, nhưng không kể cho cô nghe về những gì mà bọn Kim Cương đã làm với Trì Hải Hoan, nếu như Hải Nhạc biết được, cô nhất định sẽ áy náy, đổ lỗi cho chính mình.
Dẫn hai người đến trước cửa phòng của Trì Hải Hoan, nhân viên hộ lý có chút e ngại nhắc nhở: “Tình trạng của bệnh nhân đã nghiêm trọng hơn rồi, các vị hãy cẩn thận, đừng làm cô ấy kích động.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô!” Tạ Thư Dật nhìn cô hộ lý gật đầu, sau đó nắm bả vai Hải Nhạc cùng tiến vào trong phòng.
Căn phòng rộng rãi chỉ có một mình Trì Hải Hoan, tóc dài xõa ra, cô ta ngồi co ro một góc tường, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Chị, em là Hải Nhạc đây! Chị có nhớ em không?” Hải Nhạc đau lòng khẽ hỏi, nước mắt cũng không nhịn được dâng lên rồi.
Trì Hải Hoan nghe được giọng nói của Hải Nhạc như được kích hoạt công tắc, cô ta ngừng lẩm bẩm, cũng ngừng run rẩy, đột nhiên đứng lên, tiến đến gần, Hải Nhạc, hai mắt như thù hận nhìn chằm chằm vào cô.
“Chị, chị…” Hải Nhạc vừa đau lòng vừa sợ, khóc lên.
“Đừng khóc, đừng khóc!” Tạ Thư Dật không khỏi ôm Hải Nhạc lui về phía sau vài bước, bởi vì ánh mắt của Trì Hải Hoan thật sự rất đáng sợ, cái loại ánh mắt đó giống như là muốn đem hắn và Hải Nhạc ngũ mã phanh thây vậy!
Xem ra, cô ta thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-ca-ca/1889474/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.