Chương trước
Chương sau
Jeon Jungkook nằm tựa đầu vào ngực Kim Taehyung, từng ngón tay nhỏ nắm chặt lấy áo hắn để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Cậu nói chuyện với bác sĩ Han rất lâu, nghe anh kể rất nhiều chuyện về Kim Taehyung, kể cả vị cảnh sát đã mất kia. Trước đây, cậu không hiểu cảm giác sợ mất đi một người trong lòng là như thế nào, nhưng bây giờ cậu đã hiểu rồi, hiểu được nỗi thống khổ của Kim Taehyung năm đó, hiểu được vì sao Kim Taehyung lại thành ra như bây giờ, bởi vì ngay từ lúc nhìn thấy hắn không còn hơi thở, cậu cũng đã hốt hoảng, lo lắng như thế.
Jeon Jungkook vuốt ve từng ngón tay thon dài đặt trên bụng người đàn ông, cậu nhỏ giọng thủ thỉ:
" Em không biết rằng ngài vì lo lắng cho em mà thành ra như vậy. Nếu như lúc đó em chờ ngài trở về rồi cùng đi thì tốt biết mấy, ngài cũng sẽ không gặp nguy hiểm"
"..."
" Anh Taehyung, Hyungie ơi! Nhất định phải tỉnh lại sớm nhé, em và con cùng chờ ngài" Jeon Jungkook vuốt ve bụng mình vừa nhìn Kim Taehyung vẫn đang nhắm nghiền mắt.
Tin tức tố bao quanh cả hai người suốt cả đêm, trong phòng đều là mùi hoa oải hương thơm nồng của Jeon Jungkook, chờ đến sáng, bác sĩ quân y lại truyền giúp Kim Taehyung bình dịch dưỡng, nhìn Jeon Jungkook ôm lấy Kim Taehyung với tư thế co người lại như Omega có chửa.
Bác sĩ Jung nhíu mày bước đến, vốn định vươn tay bắt mạch thử thì bị Jeon Jungkook giật mình co người càng sâu hơn. Omega hiện tại không được tin tức tố của Alpha bảo vệ, còn phải phóng tin tức tố của bản thân để bảo vệ ngược lại Alpha cho nên Jeon Jungkook bây giờ sản sinh ra bản năng bài xích người khác tới gần hay đụng chạm, cậu sợ mình bị tổn thương, cho nên khi cảm giác được nguy cơ, Jeon Jungkook đã ngay tắp lự trốn vào trong ngực Kim Taehyung để tìm kiếm sự an toàn.
Bác sĩ Jung là một Alpha cao cấp, việc đụng chạm tuy không nguy hiểm đến Jeon Jungkook nhưng cậu vẫn sợ, hiện tại Omega đang có bầu rất yếu, rất sợ sự tác động bên ngoài ảnh hưởng đến cái thai trong bụng mình. Jeon Jungkook bài xích bác sĩ Jung là điều hiển nhiên.
Tuy rằng bây giờ trên người Kim Taehyung đã không còn mùi hương của tin tức tố, nhưng Jeon Jungkook vẫn nhận ra được đâu là nơi an toàn, đâu là nơi nguy hiểm. Việc ôm chặt lấy Kim Taehyung, tay nắm lấy ngón tay của Kim Taehyung thật chặt như sợ bị tách ra đã đủ thấy được sự ỷ lại và khao khát được bảo hộ của Jeon Jungkook.
Thấy Jeon Jungkook trốn tránh mình, bác sĩ Jung thở dài không dám động đến cậu nữa, anh nhẹ giọng dặn dò mặc dù không rõ Jeon Jungkook có nghe hay không " Đại úy Jeon! Trước khi thiếu tướng tỉnh lại, tôi nghĩ rằng cậu nên ăn một chút, như vậy mới có sức khỏe. Tôi tin rằng thiếu tướng sẽ không vui nếu như cậu có chuyện gì đó xảy ra"
Đặt đồ ăn bổ dưỡng do nguyên soái dặn dò, bác sĩ Jung liền đi ra ngoài. Anh sợ mình ở đây, mùi tin tức tố của bản thân, Jeon Jungkook sẽ bị sốc, không tốt cho thân thể. Hiện tại Jeon Jungkook ngoài Kim Taehyung ra không có người nào có thể giúp cậu thoát khỏi cảm giác lo sợ đó, cho nên bác sĩ Jung cũng không còn cách nào, chỉ có thể ép buộc Jeon Jungkook ăn cơm và nhắc đến thiếu tướng, hy vọng Jeon Jungkook sẽ không bỏ bữa.
Jeon Jungkook nhấc mí mắt nặng trĩu vẫn còn đọng nước, cậu vểnh tai nghe tiếng đóng cửa, lúc này mới dám động đậy, bác sĩ Jung tuy không phóng tin tức tố nhưng cậu đang trong thời kỳ nhạy cảm vẫn có thể ngửi được mùi hương, mùi hương không có tính công kích nhưng cũng không dễ chịu gì khi ngửi nó.
Tin tức tố được Jeon Jungkook phóng ra vẫn còn, cậu khó khăn ngồi dậy nhìn đồ ăn trên bàn, bây giờ cậu nhạt miệng không buồn muốn ăn, thế nhưng nghĩ đến đứa bé và Kim Taehyung sẽ lo lắng, cậu chỉ có thể cau mày xuống giường rửa mặt, ăn một chút.
Đợi đến chiều, Jeon Jungkook vất vả lau người giúp Kim Taehyung, thay quần áo sạch sẽ cho hắn, bình dịch dưỡng có tác dụng chống đói được đổi một ngày một lần để truyền vào trong cơ thể Kim Taehyung, Jeon Jungkook có suy nghĩ muốn được truyền dịch cho mình, thế nhưng bị bác sĩ Jung đánh gãy vì bây giờ cậu đang mang thai, tốt nhất nên ăn những thứ đầy đủ chất và tốt cho sức khỏe. Jeon Jungkook nghe vậy, bĩu môi không nhắc lại nữa.
Ngày thứ ba, Jeon Jungkook thức nguyên đêm để chờ Kim Taehyung dậy nhưng chờ mãi đến đôi mắt díu lại không mở nổi nữa, cậu liền thiếp đi lúc nào không hay. Bác sĩ Han nói Kim Taehyung tỉnh lại vào ngày thứ ba, cậu thức suốt đêm muốn đợi Kim Taehyung tỉnh lại thì mình sẽ là người đầu tiên được biết, thế nhưng thật trớ trêu thay, cơn buồn ngủ không cho cậu được toại nguyện, huống hồ hai ngày gần đây cậu thường xuyên mất ngủ vì lo lắng, cơ thể mệt mỏi đến mềm nhũn không cho phép cậu tiếp tục thức khuya.
Năm giờ sáng ngày thứ ba, người đàn ông trên giường giật giật mí mắt hơn mười lần mới miễn cưỡng mở mắt ra, tuy rằng hơi khó chịu vì bản thân đã ngủ rất lâu nhưng Kim Taehyung vẫn cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đó, nghiêng người cử động rất nhẹ, đôi mắt thích ứng với bóng tối và ánh bình minh lúc sáng sớm rọi vào, hắn nheo mắt chớp liên tục, lúc này mới thật sự thích ứng được.
Kim Taehyung cúi xuống nhìn mái tóc mềm mại trên vai mình, hắn nhớ lại ngày hôm đó mình đi tìm Jeon Jungkook, xác nhận cậu an toàn liền ngất đi, bây giờ thấy cậu nằm bên cạnh mình, không có thương tích gì, Kim Taehyung thở phào nhẹ nhõm. Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt đáng yêu nay đã gầy đi rất nhiều, tin tức tố oải hương thanh thanh ngọt ngọt vương vấn nơi chóp mũi, Kim Taehyung nhịn không được hít hít vài cái đầy thỏa mãn.
Hắn ôm Jeon Jungkook vào trong ngực, phóng tin tức tố của bản thân giúp Jeon Jungkook ngủ ngon hơn. Jeon Jungkook được rót đầy tin tức tố, mùi hương quen thuộc vây lấy cậu thật chặt, Jeon Jungkook rên một cái dụi đầu lên đầu vai Kim Taehyung ngủ thiếp đi, đây là lần duy nhất cậu được ngủ ngon giấc kể từ khi cùng Kim Taehyung đến đây.
Kim Taehyung phóng tin tức tố đủ rồi, hắn nhẹ nhàng đặt Jeon Jungkook trên giường, tiện tay nhét vào trong ngực cậu chiếc áo mà mình đang mặc vẫn dính mùi, hắn đi ra ngoài vận động cơ thể một chút, ba ngày rơi vào trạng thái ngủ sâu khiến cho cơ thể hắn rất nặng nề. Chạy bộ quanh sân, gặp các binh sĩ cũng đang vừa chạy vừa hô 1 2, thấy Kim Taehyung xuất hiện ai cũng ngỡ ngàng, nhưng lại không quên chào hỏi. Kim Taehyung phất tay bảo mọi người cứ tự nhiên, chính mình chạy ngược hướng để tập luyện.
Khoảng 6 giờ sáng, Kim Taehyung vào phòng tắm rửa sạch sẽ xong, lúc này hắn mới thấy khoan khoái trong người. Tính ra khoảng thời gian hắn tự phong bế chính mình năm đó, sức khỏe phải hai ba ngày mới hồi phục lại như bình thường, bây giờ không những hắn tỉnh lại sớm hơn dự kiến, sức khỏe còn hồi phục rất nhanh. Kim Taehyung biết tất cả là vì có Jeon Jungkook và tin tức tố của cậu mới giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm, Kim Taehyung leo lên giường ôm cơ thể thơm tho mềm mại vào trong ngực, hôn lên khắp khuôn mặt Jeon Jungkook vang lên tiếng chụt chụt, cho đến khi Jeon Jungkook nhíu mày vì khó chịu, hắn mới dừng lại.
" Chờ em tỉnh dậy sẽ lại phạt em tiếp" Kim Taehyung khàn giọng mở miệng.
Hôn chóc lên môi Jeon Jungkook một phát nữa, lúc này hắn mới thỏa mãn ôm cậu vào trong ngực nhắm mắt lại.
Jeon Jungkook tỉnh dậy đã là 8 giờ sáng, đội hậu cần nghe theo chỉ thị của Kim Taehyung, chờ Jeon Jungkook tỉnh lại sẽ mang đồ ăn lên đúng lúc. Jeon Jungkook thích ứng với ánh sáng mặt trời, cậu nhìn Kim Taehyung vẫn đang ngủ liền giơ tay vuốt lên khuôn mặt đẹp trai đầy nam tính của hắn, khàn giọng:
" Hyungie! Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, em và con đã chờ ngài ba ngày, nếu ngài thương hai ba con thì nhất định phải tỉnh lại sớm nhé!"
Bác sĩ Han nói Kim Taehyung sẽ tỉnh lại vào ngày thứ ba nhưng không nói rõ thời gian hắn tỉnh lại, Jeon Jungkook tuy rằng có hơi thất vọng một chút nhưng ngày thứ ba vẫn chưa hết, biết đâu trưa hoặc tối Kim Taehyung tỉnh lại thì sao? Cậu không được tự dọa chính mình, Kim Taehyung nhất định sẽ khỏe lại.
Jeon Jungkook mải lo nghĩ về chuyện tại sao Kim Taehyung vẫn chưa tỉnh mà không để ý cơ thể ngày hôm qua còn lạnh lẽo bây giờ đã ấm áp trở lại, thậm chí còn có mùi dầu gội đầu và mùi pheromone quen thuộc xộc vào cánh mũi. Jeon Jungkook không hề nhận ra sự thay đổi đó.
Lúc định ngồi dậy rửa mặt để chuẩn bị ăn cơm, ngay khi quay lưng lại với người đàn ông đang nằm để xỏ giày thì bất chợt phía sau một cơ thể ấm áp ôm lấy cậu, hô hấp phả vào vành tai nóng rực, tim Jeon Jungkook đập thình thịch vừa giật mình vừa vui vẻ, cậu không dám quay đầu lại, chỉ nhắm mắt hưởng thụ cái ôm ấm áp đầy an tâm mang đến. Nếu như bây giờ là ảo giác, cậu nguyện ý không tỉnh lại.
Kim Taehyung ôm người từ sau lưng, tựa cằm lên bờ vai mảnh khảnh của cậu trai trẻ trước mặt, hắn nhìn mí mắt run run của Jeon Jungkook, thấy cậu cắn môi không dám phát ra tiếng, lồng ngực hắn lúc này liền đau thắt lại, hắn biết Jeon Jungkook đang sợ, sợ những điều xảy ra ngày hôm nay không phải là thật, sợ hắn vẫn không hề tỉnh lại mà chỉ là ảo giác của cậu.
Cọ môi lên vành tai non mềm của thiếu niên, Kim Taehyung ôn nhu mở miệng " Bé ngoan! Người đàn ông của em đã tỉnh lại rồi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.