Hứa Đình quyết định ở lại. Bà ngồi yên lặng trên ghế salon, đầu quay sang phải, ở góc này có thể nhìn thấy bóng dáng hai người đang bận rộn trong bếp.
Hách Tuấn Anh gọt khoai tay, Chu Mạt chặt thịt gà.
"Cậu không biết đâu, tôi thực sự rất bối rối. Lúc nãy vừa về nhà còn đang cầm bó hành trong tay, mất mặt chết mất..." Hách Tuấn Anh nhỏ giọng kể lể.
"Tôi cũng không ngờ bà ấy sẽ đến tìm cậu. Phải rồi, bà ấy nói gì với cậu?"
"Cũng không có gì, nhưng không ngờ dì ấy và ba tôi lại là bạn học trước đây."
Chu Mạt cũng ngạc nhiên: "Thật sao? Trùng hợp vậy?"
Hắn lại thở dài một hơi, mặt mày lại căng thẳng hẳn ra.
"Tôi sợ mẹ cậu không thích tôi."
Anh nở nụ cười, ghé vào tai hắn an ủi: "Cậu đừng sợ, tôi ở đây."
Chu tiên sinh cứ ghé vào tai người ta mà nói chuyện, lỗ tai ngứa ngáy kỳ lạ, Hách Tuấn Anh nghĩ.
Vì vậy hắn ôm người vào lòng, đặt xuống một nụ hôn bên môi.
Bận rộn một lúc lâu mới nấu nướng xong. Chu Mạt đã bảo không cần nấu nhiều quá, sẽ ăn không hết. Nhưng Hách Tuấn Anh vẫn kiên trì phát huy tối đa tài nấu nướng của mình, đến cả hai cọng hành tây cũng tận dụng bằng được.
Hách Tuấn Anh xới cho Hứa Đình một bát cơm đầy, lúc đặt lên bàn, Hứa Đình hờ hững nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không ăn được nhiều như vậy."
Hách Tuấn Anh vô cùng lúng túng, căng thẳng tới mức không biết phải làm gì. Đúng lúc đó, Chu Mạt ngồi cạnh nhận bát cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/750682/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.