Một Lãnh Vị không thể tự rời bỏ danh vị của mình, trừ khi là bị tước đi danh vị ấy.
Để ở bên ngươi.
Jan.
Ta cũng chỉ còn lại cách này.
Không cần danh vị nữa, cũng phế đi cả tên họ của chính mình.
Trở thành một kẻ bình thường thấp kém.
Ta cần chi đây?
Danh vọng? Thể diện? hay là những châu báu quý giá kia?
Không.
Ta chẳng cần gì hết.
Thế Lân mỉm miệng cười chua chát:
- Một Lãnh Vị đã mang thai con của người khác.
- Uri, người chắc hẳn không muốn vấy bẩy Rai Tộc?
============
Rai Tộc.
Tin truyền đồn thổi,
Lãnh Vị mất vì bệnh.
Uri sải từng bước tới đền Thiêng. Cầm một đầu tràng hoa khẽ vuốt.
Khi ngươi tới đây. Là chính ta đã để ngươi cầm dải tràng hoa này một mình lẻ bóng. Lại cũng là chính ta đã đâm xuyên nhát dao kia để đẩy ngươi vĩnh viễn rời khỏi ta.
Thế Lân, ta biết là ngươi nói dối.
Nhưng, là ta đáng phải chịu.
Định mệnh là gì?. Tương thích là gì?
Chính vì cố hữu nghĩ rằng nó quan trọng tới vậy, ta lại để vuột mất đoạn tình cảm suốt bảy năm kia của ngươi.
Uri vung tay,
Tràng hoa bay đầy theo gió, phủ cả lên mái tóc người đứng sau.
Thế Phương nhíu chặt mày nhìn bóng lưng trước mặt, căm phẫn gạt chút cánh hoa vương đầy mình.
- -------
Vài ngày trước, Thế Phương miễn cưỡng bị ép phải thay mặt cho Lý Tộc sang đây để làm lễ tang giả cho Thế Lân nơi đền Thiêng này,
Ta đem em trai thương nhất của ta giao cho ngươi còn xinh đẹp.
Đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-pha-vo-dinh-menh/1346219/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.