Bìa sông núi, ánh trăng tản mát.
Trong phòng ,
Thế Lân mím mím môi đặt lọ hương kích tình trong góc nhỏ hẹp.
Mở nắp.
Là sợ chín phần trăm kia không thể nào mời dụ được người.
Hương hoa trà vì thế cũng chỉ có thể làm liều theo tản hương đó mà vương rải khắp phòng.
Lại đảo bước chân qua phía kia kề bên vách.
- Jan.. ngươi xem, giường của ta..có phải .. có phải...
- Ưm...
Hương kích tình chẳng qua cũng chỉ là một thứ bỏ đi.
Bởi vốn dĩ lòng Jan đã từng đợt ngứa ngáy cuộn trào dồn nén, mùi gỗ huyết long sôi trào từng đợt, co kéo người áp chặt trong lòng.
Không một lời báo trước, cũng không một sự giải thích vòng vo, sải tay kéo người ôm trọn trong lòng, ngay trên đôi môi kia mà hôn tràn mút lấy.
Thế Lân đôi mắt nâu mở to không tưởng, lại được cánh tay đầy sẹo nhẹ che đi.
Bờ môi quyện lấy bờ môi vương vẫn không buông, không nỡ, Jan đỡ lấy eo người siết chặt thêm chặt, ép đôi chân thon kia phải kiễng ngẩng đón từng nhịp thở nóng bỏng phủ đầy tai.
<Thế Lân
Ta yêu em>
Năm chữ thôi, thấm đượm tim này rồi, hương hoa trà rộn rã bắt lấy từng ngụm hương gỗ huyết lòng kia, sôi trào nhảy múa.
- Jan..
- Jan..
- Ta cũng rất thích, rất yêu ngươi.
- Ta còn khát cầu ngươi, muốn khảm sâu vào da thịt ngươi, muốn mang mầm dưỡng nhỏ của ngươi...
Tiếng gầm nhẹ nơi đầu cuống họng bật lấy,
Jan bế bổng cả người Thế Lân dội sát vách tường ép hai chân gợi mở quấn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-pha-vo-dinh-menh/1346220/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.