Một góc cung điện rung chuyển,
Từng góc đá hoang tàn trơ trọi giữa bão tuyết, khung cảnh hỗn loạn.
Người hầu chen lấn cố gắng chạy khỏi mùi Phermone tan dần. Cảnh vệ vừa thoát khỏi khí tức chèn ép nghẹn thở của Gỗ huyết long liền mở đường chạy tới.
Galvin đáy mắt rực sáng, cười đến bật tiếng trong lòng.
Quả là trời đã giúp ta. Tên Jan đó không phải là một Alpha bình thường, khí tức rút ra khiến lay chuyển được từng khuôn đá tảng.
Cảm được Sinh khí Alpha của Uri đã thương tổn không nhỏ, liền đẩy chính cha mình về phía hành lang.
- Cha!
- Cha đi trước đi.
- Uri để con lo.
Galvin tiến tới bên cạnh Uri bên giường đá, muốn nâng thân xác Sonu rời khỏi.
Soạt.
Sau lưng. Một nhát dao lạnh lẽo xuyên tới.
Uri không thể tin ngoảnh sang phía chính người em trai của mình.
- Ngươi...
Galvin câu khóe miệng:
- Có trách, thì tự trách ngươi. Lại đi tiếc nuối một tên dâm nô do chính ta gài vào.
- Hai năm trước ta không giết được ngươi.
- Nhưng bây giờ thì... vĩnh biệt.
Khậc.
Uri nhìn xuống nơi bụng kia.
Vết đâm thêm sâu. Chuôi dao lút cán xuyên thủng tới trước bụng.
Có đau đớn đấy.
Nhưng lại không đau bằng chính những lời vừa nghe được.
- Ngươi nói gì?
Galvin bóp lấy cằm Uri, căm phẫn ấn sâu thêm chuôi dao.
- Anh trai à anh trai, dựa vào cái gì mà ngươi lại được thừa kế Rai Tộc?
- Dựa vào cái gì mà ta lại bị đuổi tới một nơi hẻo lánh làm dê làm chó?
- Dựa vào cái gì?
Galvin hất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-pha-vo-dinh-menh/1346218/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.