Bãi đá,
Chiếc xe phủ rèm sang trọng bậc nhất đã chờ sẵn bên ngoài, trên nóc bám đầy bọt tuyết, nhưng đã là một lúc lâu, người vẫn mãi không thấy bước tới.
Trong căn lều tồi tàn,
Leo cau mày nhìn đăm tới gương mặt gầy thương kia:
- Ngươi nói cái gì?!
- Ta sẽ không về cùng với người.
- Một Omega như ngươi, lại dám từ chối ta?
Hàn nhìn thẳng đối diện vào đôi mắt xanh thẳm:
- Tam Vương Tước, xóa bỏ liên kết đi.
Một câu là nói " xóa bỏ liên kết " thứ định mệnh trăm năm mới gặp ấy, như vậy mà lại buột ra thản nhiên khỏi khuôn miệng kia, tới mức dường như chẳng đáng một đồng xu lẻ!
Leo không hiểu nổi, cảm giác chua chát dâng ngập trong lòng mình giờ đây là cái gì nữa, gần như gầm lên:
- Ngươi muốn tiền bạc, ta cho ngươi, ngươi muốn sống xa xỉ như thế nào, ta đều có thể cho ngươi!
- Chẳng phải suốt ngần ấy năm ngươi giả làm Alpha, cũng chỉ vì mấy thứ đó sao?
- Ngô Hàn ngươi còn cần cái gì?! Chỉ cần ngươi dám nói! Ta đều đáp ứng!.
Gương mặt một màu lạnh nhạt, Hàn quay sóng lưng gầy tới thê lương đối lại phía Leo:
- Tam Vương Tước. Người về đi.
Trong lòng run nẩy lên một cái, Leo siết chặt cổ tay Hàn đến đỏ thành vệt, nghiến răng:
- Là kẻ nào mới hôm qua còn cầu xin ta làm tới mê sảng?
- Là kẻ nào mới hôm qua còn vùi trong ngực ta mà ôm ấp?
- Ngô Hàn!
- Ngươi có phải điên rồi không?
Hàn khẽ nhắm mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-no-le/750835/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.