Chương trước
Chương sau
Ngôn Đỉnh vui mừng quá đỗi, đối với sự nhượng bộ của Thẩm Thượng, làm cho anh có một loại ảo giác phần thắng đã nằm trong tầm mắt, trong lòng không khỏi đắc ý. Quả nhiên là trải qua một phen gãy xương cốt, hàng mai xông vào mũi, nhưng mà Ngôn Đỉnh cũng không phải là một người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu đối phương đã nhượng bộ, vậy thì anh cũng biết điều. Dù sao thì người ở cùng một nhà, ở gần nước sớm muộn gì cũng bắt được ánh trăng.
Bị gãy xương nói ít thì cũng phải hành động bất tiện hơn một tháng, Ngôn Đỉnh thuận lý thành chương vào ở trong nhà của Thẩm Thượng, mọi việc đều là do Thẩm Thượng hầu hạ, thỉnh thoảng còn ăn đậu hũ một chút như chuyện hiển nhiên. Thẩm Thượng cũng không biết là trong miệng của Ngôn Đỉnh lại có thể nói ra những lời nói thâm tình làm lay động lòng người, thậm chí còn thỉnh thoảng đùa giỡn mang theo mấy phần ngọt ngào mập mờ, không giống như là lúc trước.
“Bé cưng, tối nay ăn cái gì đây?” Ngôn Đỉnh nằm gục xuống bàn mong đợi nhìn về phía phòng bếp, hai mắt sáng lên.
Thẩm Thượng bưng một nồi thịt kho bước ra: “Thịt khối kim tự tháp.”
Thịt kho này làm nhớ đến món ăn nổi bật của Tân Vinh Ký, năm đó Ngôn Đỉnh thuận miệng nói ăn ngon, Thẩm Thượng liền âm thầm học rất lâu.
Ngôn Đỉnh nhìn thấy mà nuốt nước bọt, ánh mắt đang lưu luyến không phải là món ngon mà là Thẩm Thượng, Thẩm Thượng đeo tạp dề chọc người ngon miệng, không khỏi làm cho Ngôn Đỉnh tâm viên ý mãn, tà niệm xuất hiện, thật là muốn...
Thẩm Thượng đọc được dục vọng dày đặc trong đôi mắt của Ngôn Đỉnh, cậu cầm đũa gõ gõ vào cái chén, tiếng vang lanh lảnh lôi kéo mơ tưởng yy của Ngôn Đỉnh trở lại, Ngôn Đỉnh lúng túng liếm môi.
“Thẩm Thượng..."
“Ngôn Đỉnh.” Thẩm Thượng đánh gãy lời Ngôn Đỉnh: “Vết thương của anh chắc là đã khỏi rồi.”
Còi báo động ở trong lòng của Ngôn Đỉnh vang lên dữ dội, hành động tiếp theo của Thẩm Thượng đã làm cho anh cảm thấy bất ngờ và khó hiểu, thậm chí là tức giận.
“Chúng ta làm đi, mặc dù là tôi đã cắt đứt tuyến thể rồi, không còn độ phù hợp với pheromone của anh, nhưng mà vẫn có thể để cho anh thoải mái.” Thẩm Thượng nghiêm túc nói, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt thờ ơ dường như là đang báo cáo mỗi thứ hai hàng tuần.
“Có ý gì chứ?” Ngôn Đỉnh nói từng chữ, cắn răng nghiến lợi hỏi, trái tim của anh đột nhiên lại đập nhanh hơn, từng hồi từng hồi công kích ý thức của anh, choáng váng đến nỗi không có cách nào suy nghĩ được.
Thẩm Thượng đứng dậy rồi ngồi xuống, thuần thục xoa nắn Ngôn Đỉnh: “Ngôn Đỉnh, sự kiêu ngạo của anh không cho phép tôi làm trái lời, anh khổ cực chạy đến đây một chuyến, vì chán ghét sở thích gặp dịp thì chơi tình trường của anh và muốn ôn lại những khoảnh khắc dịu dàng êm đềm, mà con mèo ngoan ngoãn dịu dàng từ xưa đến nay là tôi đây sẽ lộ ra răng manh với anh, là anh cảm thấy ngạc nhiên lại mới mẻ, còn tràn đầy tính khiêu chiến. Một tháng trôi qua, tôi đã hết sức phối hợp với anh, bây giờ là lúc mà anh nên thưởng thức món điểm tâm ngọt cuối cùng. Ôm tôi, chiếm lấy tôi, để cho lần mạo hiểm này của anh kết thúc viên mãn, kết thúc hoàn mỹ.”
Trong nháy mắt hai mắt của Ngôn Đỉnh trở nên ẩm ướt, từng tơ máu che kín hốc mắt của anh, anh nghẹn ngào thở hào hển, cổ họng động đậy, cả người run rẩy, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thẩm Thượng, dường như là muốn nhìn người đang sống sờ sờ xuất hiện một cái hố.
“Nếu như anh ăn không đủ, vậy thì anh cứ làm nhiều thêm mấy lần, thẳng cho đến khi anh thỏa mãn rồi mới thôi.”
“Thẩm Thượng!" Ngôn Đỉnh giận dữ đứng dậy hất tung đồ ăn ở trên bàn xuống đất, nắm chặt lấy bả vai của Thẩm Thượng, kéo hai tay của cậu bắt chéo đằng sau lưng, sau đó đè xuống. Thẩm Thượng bị đau kêu lên một tiếng, im lặng chờ đợi cơn giận của Ngôn Đỉnh.
Đúng vậy, Ngôn Đỉnh vẫn là Ngôn Đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh cậu, xem thường cậu, tra tấn cậu, chỉ cần Ngôn Đỉnh vui vẻ thì hoàn toàn có thể dựa vào tâm trạng mà làm chuyện gì đó với cậu.
Yêu à? Hoàn toàn không tồn tại, xem đi, biết rõ là cậu sợ đau, nhưng mà Ngôn Đỉnh không phải vẫn giống như quá khứ đó ư? Bá đạo cậy mạnh khai hoang mở đất, tùy ý chinh phạt.
Chỉ là sau lưng lành lạnh ẩm ướt, hình như có chất lỏng chảy qua, Thẩm Thượng tin chắc rằng đây không phải là mồ hôi, lại càng không phải là đồ vật dơ bẩn nào khác, vậy thì chỉ có lẽ là... Nước mắt?
Ngôn Đỉnh khóc hả? Vô cùng kỳ lạ, người bị thương cũng không phải là anh, anh khóc cái gì chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.