Thẩm Thượng rên rỉ vài tiếng, khó khăn muốn quay đầu lại, lại bị một tay của Ngôn Đỉnh đè cổ lại, thế công mãnh liệt, dường như là muốn đè nát lục phủ ngũ tạng của Thẩm Thượng.
“Thẩm Thượng, Thẩm Thượng, Thẩm Thượng!" Ngôn Đỉnh liều mạng rong ruổi, dùng âm thanh khàn khàn của mình chân thành tha thiết gọi tên của Thẩm Thượng hết lần này đến lần khác.
Toàn thân của Thẩm Thượng đều là mồ hôi nhỏ giọt, mất hết sức lực, tùy ý để Ngôn Đỉnh loay hoay, hai mắt của cậu nhắm chặt, da thịt lại đỏ bừng trông vô cùng mập mờ, giống như là người cá xinh đẹp vừa mới bị đánh bắt lên trên bờ, cả người tản ra sức quyến rũ câu hồn đoạt phách.
“Anh khóc cái gì chứ?” Thẩm Thượng mệt mỏi mở mắt ra, lại tiếp tục nhắm lại hỏi một lần nữa: “Anh khóc cái gì?”
“So với sự tưởng tượng của tôi, em còn tàn nhẫn hơn, tâm địa của em còn cứng hơn.”
Thẩm Thượng bất lực quay đầu lại hít sâu mấy hơi, mới có sức lực đẩy Ngôn Đỉnh ra, ngồi dậy, nghĩ đến cho dù có bò thì cũng phải bò vào trong phòng tắm rửa một chút, nếu không lại bị lây nhiễm ngày mai phát sốt tiêu chảy. Ngôn Đỉnh chưa từng tẩy rửa cho cậu, khinh thường và ngại phiền phức.
“Ưm!” Vượt qua khỏi dự kiến của Thẩm Thượng, Ngôn Đỉnh vậy mà lại dùng tư thế ôm công chúa để ôm cậu lên, trực tiếp đi vào trong phòng tắm.
“Đừng nhúc nhích.” Ngôn Đỉnh trầm giọng nói, đôi mắt đỏ bừng vẫn còn chưa lui hết, có thể nhìn thấy được tính tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-my-thu-bi-danh-dau/750774/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.