Thẩm Thượng chạy về đến nhà, dựa lưng vào cửa ngồi bệt trên mặt đất, cậu che mặt lại, mệt mỏi bất lực thở dốc.
Ngôn Đỉnh lòng nóng như lửa đốt hỏi thăm tin tức khắp nơi, đáng tiếc là hỏi mấy người dân ở trong thôn, mặc dù là bọn họ nhiệt tình nhưng mà cứ nói nhăng nói cuội, mấy người bác gái nhiều chuyện thấy Ngôn Đỉnh là một người đàn ông tốt, không ngừng giới thiệu cho mấy cô gái ở trong thôn với anh. Ngôn Đỉnh có nỗi khổ nói không nên lời, cuối cùng mệt mỏi ứng phó, chẳng có mục đích đi trên con đường nhỏ trong nông thôn.
Ở bên cạnh là một mảnh đất trồng cao lương, có một người nông dân đứng trên con dốc nhỏ liều mạng phất tay với Ngôn Đỉnh, bởi vì cách hơi xa, Ngôn Đỉnh chỉ có thể nghe thấy người đó đang nói: “Cẩn... Thận... Chạy đi..."
Ngôn Đỉnh nhíu mày kỳ quá nhìn về phía người nông dân, lúc này tâm loạn như ma, anh hoàn toàn không có tâm trạng trả lời lại. Bất đắc dĩ nhập gia tùy tục, để tránh làm phật lòng sự nhiệt tình hiếu khách của người ta, anh cũng đưa tay ra chào lại, cái miệng cử động trả lời qua loa một câu: “Xin chào.”
Nhưng mà một giây sau người đàn ông chạy xuống theo con dốc, âm thanh gào thét dần dần rõ ràng hơn: “Có lợn rừng, có lợn rừng đó, chạy mau, chạy mau đi!”
“Má ơi!” Ngôn Đỉnh kinh hãi, còn chưa hoàn hồn lại, chỉ nghe thấy bên trong mảnh đất cao lương có âm thanh xào xạt giống như là có dã thú đang chạy nhanh, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-my-thu-bi-danh-dau/750772/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.