Nhưng với sức lao động của ta, không thể kham nổi khoản học phí. Ta đành dày mặt đến nhờ cậy cữu cữu. 
Vừa bước vào, cữu mẫu rót cho ta một chén trà, nói cữu cữu ta đã ra ngoài. Nhưng ta biết rõ, ông chỉ trốn đi mà thôi. 
Lúc vào sân, ta thoáng thấy vạt áo ông biến mất sau cánh cửa. 
Ta cứ ngồi đợi, đợi đến mức cữu mẫu ta đổi sắc mặt, nhưng ta vẫn không chịu rời đi. 
Cuối cùng, cữu cữu cũng chịu ra gặp ta. Ta quỳ xuống, dập đầu trước cữu cữu, khẩn cầu rằng Trình Trác và Trình Việt không thể không đi học. Nếu không học, sau này chỉ có thể làm nông dân mà thôi. Nếu hai đứa nó có thành tựu, nhất định sẽ nhớ ơn cữu cữu. Ta, với tư cách là tỷ tỷ, cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức này. 
Cữu cữu trầm ngâm hồi lâu, rồi đồng ý cho ta vay tiền, nhưng bắt ta viết giấy nợ, hứa sẽ trả lại. Ông còn yêu cầu ta cách ba hoặc năm ngày phải đến nhà làm việc để tính lãi. 
Vì muốn nuôi hai đệ đệ học hành, ta phải hầu hạ gia đình cữu cữu suốt năm năm trời. 
Năm năm sau, cuối cùng ta cũng đợi được ngày hai đệ đệ dự thi Hương. Trình Trác là người có chí, lần đầu dự thi đã đỗ Tú tài. Còn Trình Việt thì thi không ra gì, nhưng được cái diện mạo thanh tú, lại lọt vào mắt xanh của tiểu thư nhà một thương nhân trong trấn, sớm thành hôn. 
Ta vất vả sớm hôm, làm lụng cực nhọc, cuối cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-van/3742680/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.