Thỉnh thoảng, khi công việc quá bận rộn, ta sẽ nhờ Chu bà bà qua giúp. Ta trả công cho bà cao hơn so với những việc lặt vặt bà làm cho người khác, cũng giúp bà đỡ vất vả hơn. 
Sau khi bệnh của Chu bà bà khỏi, một ngày nọ, Chu Văn Uyên nói với ta rằng hắn không muốn tiếp tục đi học, muốn sớm ra ngoài làm việc để Chu bà bà bớt cực nhọc. 
Ta nói với hắn: "Bây giờ Chu bà bà cực nhọc chỉ là tạm thời. Nhưng nếu ngươi không học nữa, thì sự vất vả của bà sẽ thành vô ích." 
Chu Văn Uyên rất có chí tiến thủ. Ngoài giờ học, hắn làm thêm việc vặt ở thư viện, giúp đỡ các tiên sinh, còn khi được nghỉ, hắn lại làm đủ loại công việc lặt vặt khác. 
Qua hơn nửa năm, hắn thực sự trả hết số bạc đã nợ ta. 
Những món đồ kho bán không hết, đôi khi ta mang cho Điền Dũng và Lý Quang, đôi khi mang về ăn cùng Chu bà bà. 
Có lúc Chu Văn Uyên ở nhà, có lúc không. Khi hắn ở nhà, chúng ta nói chuyện đôi chút. Hắn còn dạy ta nhận biết vài chữ thông dụng, cho ta mượn vài cuốn sách dễ đọc. 
Không biết từ lúc nào, ta đã đón năm mới đầu tiên kể từ khi chuyển đến trấn. Vào ngày này, ta bất giác nhớ đến phụ mẫu đã khuất, cả ngày đều thấy buồn bã. 
Buổi chiều, Chu Văn Uyên đến, mời ta qua nhà họ đón năm mới. Dù bình thường qua lại nhiều, nhưng nghĩ mình không phải người trong nhà họ, ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-van/3742679/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.