🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thỉnh thoảng, khi công việc quá bận rộn, ta sẽ nhờ Chu bà bà qua giúp. Ta trả công cho bà cao hơn so với những việc lặt vặt bà làm cho người khác, cũng giúp bà đỡ vất vả hơn.

Sau khi bệnh của Chu bà bà khỏi, một ngày nọ, Chu Văn Uyên nói với ta rằng hắn không muốn tiếp tục đi học, muốn sớm ra ngoài làm việc để Chu bà bà bớt cực nhọc.

Ta nói với hắn: "Bây giờ Chu bà bà cực nhọc chỉ là tạm thời. Nhưng nếu ngươi không học nữa, thì sự vất vả của bà sẽ thành vô ích."

Chu Văn Uyên rất có chí tiến thủ. Ngoài giờ học, hắn làm thêm việc vặt ở thư viện, giúp đỡ các tiên sinh, còn khi được nghỉ, hắn lại làm đủ loại công việc lặt vặt khác.

Qua hơn nửa năm, hắn thực sự trả hết số bạc đã nợ ta.

Những món đồ kho bán không hết, đôi khi ta mang cho Điền Dũng và Lý Quang, đôi khi mang về ăn cùng Chu bà bà.

Có lúc Chu Văn Uyên ở nhà, có lúc không. Khi hắn ở nhà, chúng ta nói chuyện đôi chút. Hắn còn dạy ta nhận biết vài chữ thông dụng, cho ta mượn vài cuốn sách dễ đọc.

Không biết từ lúc nào, ta đã đón năm mới đầu tiên kể từ khi chuyển đến trấn. Vào ngày này, ta bất giác nhớ đến phụ mẫu đã khuất, cả ngày đều thấy buồn bã.

Buổi chiều, Chu Văn Uyên đến, mời ta qua nhà họ đón năm mới. Dù bình thường qua lại nhiều, nhưng nghĩ mình không phải người trong nhà họ, ta định từ chối. Không ngờ hắn nói: "Nếu cô nương không đến, bà bà sẽ giận đó."

Chu bà bà treo hai chiếc lồng đèn đỏ rất lớn trong sân, cắt nhiều hoa văn dán cửa sổ, khiến cả nhà tràn ngập không khí vui tươi, khiến người ta không khỏi mỉm cười.



Chu bà bà đã mua khá nhiều thức ăn. Ta cảm thấy nếu đã đến nhà người ta ăn Tết, không thể đi tay không. Ta kéo Chu Văn Uyên ra chợ mua thêm: một con cá sống, vài cân thịt, một giỏ rau, bánh hạnh nhân, hạt dẻ rang đường, hạt dưa, đậu phộng, đường vàng...

Tối đến, Chu bà bà thái rau, ta nấu ăn, còn Chu Văn Uyên lo châm củi, thỉnh thoảng bị ta và bà bà sai làm việc lặt vặt.

Bận rộn gần hai canh giờ, cuối cùng một bàn tiệc tất niên đầy ắp đã được dọn ra.

Nào là cá kho, thịt kho tàu, đậu xào thịt băm, nấm dại xào thịt xông khói, bò kho, thịt cừu xào hành, mầm tỏi xào, cải trắng xào, chả viên sốt đỏ, canh sườn hầm bí đao... Mỗi món đều thơm ngon, sắc vị đầy đủ, nhìn thôi đã khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Chỉ có ba người chúng ta, nên lượng thức ăn không nhiều, dù món phong phú.

Nhưng dù vậy, một bàn đầy ắp cũng khiến ba người ăn no đến bụng căng tròn.

Ăn xong, chúng ta nghỉ ngơi hồi lâu. Cửa sân mở, ta thấy bọn trẻ con chạy nhảy, đốt pháo. Phía xa, có nhà nào đó b.ắ.n pháo hoa sáng rực cả bầu trời đêm, thật lộng lẫy.

Ngày tháng cứ thế trôi qua. Chớp mắt, ta đã bày hàng ở trấn Vân Thủy được hai năm.

Khi công việc ổn định, ta dùng số tiền dành dụm mua lại căn viện nhỏ mà trước đó mình thuê.

Khi ta mười lăm tuổi, Chu Văn Uyên đặc biệt từ thư viện trở về, cùng Chu bà bà tổ chức tiệc sinh thần cho ta.

Hắn ngượng ngùng đưa ta một cây trâm bạc đơn giản, khiến ta bất ngờ. Chu bà bà thì tặng ta một chiếc vòng tay vàng, hoa văn tuy đã hơi mờ nhưng tinh xảo, chắc chắn là vật được bà cất giữ lâu năm.



Ta định từ chối, nhưng Chu bà bà rất kiên quyết, ta đành nhận. Trong lòng nghĩ, sau này sẽ tìm cách trả thêm tiền công cho bà.

Thêm một năm nữa trôi qua, Chu Văn Uyên đã đỗ Tiến sĩ, sang năm có thể vào kinh tham dự kỳ thi Đình.

Còn ta, cuối cùng cũng tròn mười sáu tuổi. Nhưng khi ta đến làm thủ tục lập nữ hộ, lại gặp trở ngại một lần nữa.

Quan phụ trách hộ tịch nói rằng, dù ta có văn thư của nam nhân trong nhà viết cho, nhưng muốn lập hộ riêng, vẫn cần nộp khoản phí đảm bảo lên đến hai trăm lượng bạc.

Ta vốn định dùng toàn bộ số tiền tích góp suốt mấy năm qua để dâng lên quan phủ, đổi lấy sự tự do. Nhưng một khi không còn bạc, dù có tự do, ta cũng chẳng thể tự bảo vệ mình.

Ta vốn dự tính dùng số bạc này để thuê một gian hàng nhỏ mở quán ăn, sống một cuộc đời yên ổn.

Giờ đây, ta phải chọn: hoặc từ bỏ khoản bạc để đổi lấy hộ tịch, hoặc mãi ở trong hộ tịch của Trình Trác, chịu sự trói buộc của nhà họ Trình.

Ta rầu rĩ cả ngày, đêm đến cũng trằn trọc không ngủ được. Nằm mãi mới ngủ được, thế mà ta lại gặp ác mộng.

Trong mơ, ta thấy kiếp trước, sau khi gia sản bị đại bá cướp đoạt, ba đệ muội đói đến hoa mắt. Ta học theo phụ mẫu, đi săn bắt thú nhỏ, hái rau dại mang về. Ngày thường, ta còn làm thuê cho các nhà giàu trong trấn, kiếm chút bạc lẻ.

Nhờ vậy, các đệ muội không đến mức c.h.ế.t đói, nhưng số bạc kiếm được vẫn quá ít ỏi. Các đệ đệ cần đi học, phải học hành mới có cơ hội tham gia khoa cử, mới có đường tiến thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.