Sau khi chỉnh lại hơi thở, ông bắt mạch, khám bệnh, rồi kê đơn. 
Ông bảo Chu bà bà chỉ vì làm việc quá sức, lại ăn uống không đủ, nên bệnh ập đến mới gục ngã như vậy. 
Đại phu dặn dò phải nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ, rồi rời đi. 
Chu Văn Uyên tiễn đại phu xong cũng đi bốc thuốc. 
Đến khi hắn quay lại, trời đã tối. Hai chúng ta ngồi trong bếp đốt lửa nấu thuốc. 
Trong bóng tối, ánh lửa bập bùng chiếu sáng, mang lại hơi ấm đặc biệt trong đêm thu. 
Ban ngày đã mệt, giờ ngồi cạnh bếp lửa, ta không kiềm được mà ngủ gật. Đến khi tỉnh dậy, thấy Chu Văn Uyên đứng cạnh. 
Hắn đưa ta một tờ giấy nợ mới, số bạc ghi trên đó nhiều hơn tiền thuốc và chẩn đoán ban ngày hai lượng. 
Thấy ta thắc mắc, hắn giải thích: "Ta muốn mượn thêm hai lượng bạc, mua đồ ăn ngon cho bà. Số tiền này ta sẽ trả trong một năm, không, nửa năm. Nếu còn dư, ta sẽ trả thêm lãi cho cô nương." 
"Được thôi," ta đáp, "Ngươi chỉ cần chăm sóc tốt cho bà là được." 
Chu bà bà sau khi uống thuốc, hơi thở đã đều đặn hơn. Ta để lại cho Chu Văn Uyên hai lượng bạc, rồi trở về nhà của mình. 
Ta ngủ một giấc thẳng đến sáng, đây là lần đầu tiên từ khi sống lại mà ta cảm thấy ngủ ngon và an tâm như vậy. 
Đã đến lúc bắt đầu làm việc rồi. 
Ta mang theo giỏ đi chợ, trước tiên đến chợ đồ cũ mua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-van/3742678/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.