Khi cơm gạo lứt chín, ta mở nắp nồi hầm. Mùi thơm ngào ngạt của thịt bò kho lập tức lan tỏa, làm ta nuốt nước bọt liên tục. Ta vội múc một bát thịt bò, rắc thêm chút rau mùi non xanh mướt lên trên. Thật hoàn hảo!
Cắn một miếng thịt bò mềm thơm, hơi cay, ta cảm thấy cả người như được an ủi. Thức ăn đúng là có thể xoa dịu tâm hồn.
Ăn hết một bát thịt bò, ta lại múc thêm một muỗng lớn, rưới lên cơm gạo lứt. Nước sốt thấm vào từng hạt cơm, cắn một miếng, mùi thơm của gạo hòa quyện với vị đậm đà của thịt bò, thật sự ngon đến mức đầu lưỡi như muốn tan ra. Gắp thêm vài miếng củ cải trắng thấm đẫm nước sốt, vị giòn ngọt dịu làm món ăn thêm phần hoàn hảo. Không lâu sau, ta đã ăn sạch cả bát cơm gạo lứt.
Ta thoải mái ngả lưng trên chiếc ghế nhỏ, bụng đã no căng, cảm giác thật mãn nguyện.
Nhìn nồi thịt bò vẫn còn thừa kha khá, ta múc hết vào một bát sạch, định mang sang tặng hàng xóm.
Khi thuê nhà vào ban ngày, ta nghe chủ nhà nói rằng bên cạnh có một bà cụ họ Chu sống cùng cháu trai. Cháu trai bà chỉ lớn hơn ta một tuổi, ban ngày hắn đi học ở học đường. Ta còn chạm mặt bà cụ lúc ban ngày.
Ở một mình tại trấn này, không có ai giúp đỡ, làm thân với hàng xóm láng giềng chắc chắn không phải là ý kiến tồi.
Ta gõ cửa sân nhà bên cạnh. Tưởng rằng bà cụ sẽ ra mở cửa, nhưng không ngờ lại là cháu trai của bà, người mà ta sau này biết tên là Chu Văn Uyên.
"Ta là hàng xóm mới chuyển đến. Ta làm chút thịt bò, mang sang để bà bà và ngươi nếm thử." Ta đưa bát thịt bò cho hắn, nhưng hắn không nhận.
"Bà của ta đang bệnh, không ăn được gì. Nhà chúng ta rất nghèo, nhận bát thịt bò này cũng không trả nổi. Cảm ơn ý tốt của cô nương, cô nương hãy mang về đi." Hắn cúi đầu, nói khẽ.
Ta nhìn vào sân nhà họ, chỉ có một cái chum nước lớn, còn đơn sơ hơn cả căn nhà ta mới thuê.
"Ta vào thăm bà bà một chút." Ta bưng bát thịt bò vào trong, đặt lên cái bàn duy nhất trong phòng.
"Bà bà không ăn được, nhưng ngươi ăn được mà. Bát thịt bò này không cần trả. Ta vừa mới dọn đến đây, muốn làm quen với hàng xóm. Bà ngươi đang bệnh, ngươi ăn no thì mới có sức mà chăm sóc bà."
Trong lúc nói, ta để ý thấy quần áo của hắn đã bạc màu, tay áo còn có hai miếng vá. Tay hắn nắm chặt vạt áo, dáng vẻ gượng gạo và nhẫn nhịn. Đây là một người có lòng tự trọng.
Nhìn hắn, ta nhớ đến ba con sói mắt trắng ở nhà ta. Chúng chẳng bao giờ có được dáng vẻ này.
Kiếp trước, dù trước hay sau khi phụ mẫu qua đời, chúng chưa bao giờ biết đến cảm giác chịu ấm ức hay nhẫn nhịn.
Những gì chúng nhận được, đều coi như lẽ đương nhiên, không hề quan tâm người khác phải đổ bao mồ hôi, chịu bao khổ cực.
Sống lại một đời, ta vốn không muốn xen vào chuyện người khác, hay tỏ ra có lòng tốt.
Nhưng khi nhìn thấy Chu bà bà nằm bẹp trên giường, hơi thở yếu ớt, ta nhớ đến chính mình kiếp trước, lúc bệnh nặng không có tiền mời đại phu, cảm giác tuyệt vọng và bất lực ấy lại ùa về. Khi ấy, ta đã mong có người chìa tay ra giúp mình biết bao.
Thôi được, lần này ta sẽ giúp một lần.
"Ngươi đi đun một chậu nước nóng. Ta giúp bà cụ lau người. Sau đó, ngươi đi mời đại phu đến."
"Nhà ta hết sạch bạc rồi. Số tiền cuối cùng ta đã dùng mua vài gói thuốc lẻ. Tất cả là tại ta, đi học làm gì, đáng lẽ phải sớm đi làm, giúp bà một tay."
Hắn vừa nói vừa ngồi thụp xuống, bật khóc: "Bà là người thân duy nhất còn lại của ta. Đều tại ta vô dụng, đến người thân cuối cùng cũng không giữ được."
Ta cắt ngang: "Thôi đi! Giờ quan trọng nhất là bệnh tình của bà ngươi. Mau đi mời đại phu, tiền thuốc để ta lo. Nhưng ngươi phải nhớ, lòng tốt của ta không phải miễn phí. Sau này ngươi phải trả lại."
Hắn ngẩng đầu lên, không nói gì, quay người chạy đi. Một lát sau quay lại, cầm theo một tờ giấy.
"Ta không trốn nợ. Tiền ta nhất định sẽ trả." Hắn nói.
"Không được, ta không nhận tờ giấy này."
"Ngươi cầm đi. Ngươi cầm, ta mới yên tâm, ngươi cũng yên tâm." Hắn vội vã, nhét tờ giấy vào tay ta.
Ta đẩy trả: "Ta không nói không nhận, mà tờ giấy này chỉ ghi tiền thuốc, chẳng ghi rõ số bạc. Ngươi muốn ta nhận thế nào?"
Hắn đỏ mặt, không còn vẻ lúng túng ban nãy: "Là ta sơ suất. Ta sẽ viết lại. Nhưng ta phải viết bao nhiêu bạc?"
"Được rồi, mau đi mời đại phu. Về bạc thì viết sau cũng được, giờ còn chưa biết sẽ cần bao nhiêu."
Hắn không tranh cãi nữa, quay đầu chạy đi. Hai nén hương sau, hắn đưa đại phu cùng trở về.
Đại phu chắc là bị hắn kéo đi suốt đoạn đường, đến nơi còn thở dốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]