Kiếp trước, ngay cả hai lượng bạc, ta cũng phải còng lưng làm việc vất vả suốt hai tháng trời mới kiếm được.
Ngày hôm sau, trước tiên chúng ta chôn cất phụ mẫu, sau đó đến gặp trưởng thôn, trình bày phương án đã bàn bạc suốt đêm qua.
Trưởng thôn nhìn bốn chúng ta, nói rằng nếu thực sự làm vậy, gia đình này sẽ tan rã. Phụ mẫu dưới suối vàng biết chuyện, e rằng cũng sẽ không yên lòng.
Ta đáp: "Con gái vốn dĩ sau này sẽ xuất giá. Trình Trác và Trình Việt có tiền đi học, không cần lo lắng gì khác. Gia đình trưởng thôn cũng sẽ đối tốt với Trình Nhu. Phụ mẫu qua đời, chỉ là khiến mọi chuyện xảy ra sớm hơn một chút mà thôi."
Trưởng thôn suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, dẫn chúng ta đến trấn trên để làm lại hộ tịch. Trình Trác được ghi nhận là chủ hộ.
Nhưng khi ta đề nghị lập riêng nữ hộ cho mình, lại gặp phải trở ngại.
Quan phụ trách hộ tịch nói rằng việc lập Trình Trác làm chủ hộ là trường hợp đặc biệt, do có trưởng thôn bảo lãnh nên mới được chấp thuận.
Còn ta tuổi quá nhỏ, lúc này lập hộ riêng là không cần thiết. Quan bảo ta vài năm nữa hãy quay lại.
Ta có chút thất vọng, nhưng nghĩ kỹ, liền cứng rắn kéo Trình Trác viết một văn thư xác nhận rõ ràng, rằng ta đã chia nhà với bọn họ, từ nay mạnh ai nấy sống, không liên quan đến nhau. Chờ đến khi ta đủ mười sáu tuổi, sẽ chính thức lập hộ riêng.
Văn thư này còn có chữ ký chứng nhận của cả trưởng thôn và quan phụ trách hộ tịch.
Có lẽ họ nghĩ ta nhẫn tâm, nhưng ta không cần sự thấu hiểu của họ.
Giờ đây, ta đã không còn chút tình cảm nào với ba kẻ vong ân bội nghĩa đó. Nhất là mỗi lần nghĩ về kết cục thê thảm của kiếp trước, ta càng không thể để những quan niệm thế tục ràng buộc, gánh vác những trách nhiệm không thuộc về mình, hoặc giao phó số phận của bản thân vào tay người khác, để rồi bị họ lợi dụng.
Sau khi hoàn tất thủ tục hộ tịch, ta quyết định ở lại trên trấn.
Ta không muốn quay về ngôi làng đó nữa. So với làng quê, cuộc sống ở trên trấn tốt hơn nhiều. Nếu nơi đây tốt hơn, tại sao ta lại không ở lại?
Chỉ là, làm thế nào để tồn tại ở nơi này, vẫn còn là một câu hỏi lớn.
Ta ngồi bên vệ đường, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Trên phố vang lên tiếng rao lác đác của mấy người bán hàng rong, nào là bánh nướng, kẹo hồ lô, rồi cả mấy loại bánh ngọt.
Đúng lúc bụng đang đói, ta mua vài món ăn vặt, ngồi bên đường vừa ăn vừa nghĩ.
Nhưng vừa nếm thử, ta cảm thấy mùi vị thật quá bình thường, thậm chí còn không ngon bằng đồ ta tự làm.
Bất chợt, ta nghĩ đến việc sau này phải dựa vào gì để mưu sinh.
Kiếp trước, vừa phải nấu nướng cho ba con sói mắt trắng kia, vừa phải hầu hạ cả gia đình cữu cữu, ta đã rèn luyện được tay nghề nấu nướng không tệ.
Cữu mẫu ta là người từ nơi khác đến, quê bà có rất nhiều món ăn đặc sản. Bà vừa lười vừa tham ăn, thường chỉ cho ta cách làm, rồi bắt ta làm để bà ăn.
Trong lúc nấu, ta tự điều chỉnh gia vị và phương pháp chế biến. Món bà thích nhất chính là các loại đồ kho mà ta đã cải tiến.
Sau vài ngày sống ở trấn, ta thuê được một căn nhà nhỏ giá rẻ.
Ban đầu, ta định mua một căn viện nhỏ đủ để ở, nhưng nghĩ đến chuyện sau khi mua nhà, bạc sẽ chẳng còn bao nhiêu. Ta đành kìm lại ý muốn mua nhà, vì biết rằng sau này còn nhiều việc cần đến tiền.
Ta chia năm mươi lượng bạc thành nhiều phần. Ta đào một hố dưới giường, giấu mười lượng ở đó; thêm mười lượng giấu trong thùng gạo ở bếp; và đào một hố dưới gốc cây trong sân, chôn hai mươi lăm lượng vào đó. Còn lại năm lượng, ta giữ làm vốn bắt đầu kinh doanh.
Dọn dẹp xong nhà cửa cũng đã gần chiều, ta thấy đói bụng nên lấy miếng thịt bò mua lúc trưa ra.
Trở về từ kiếp trước đến giờ, ta vẫn chưa có một bữa ăn nào tử tế. Hôm nay nhất định phải tự thưởng cho bản thân.
Ta cắt thịt bò thành những miếng vuông đều nhau, chần qua nước sôi để loại bỏ bọt bẩn, sau đó vớt ra, cho vào một tô lớn. Ta rưới một chút rượu trắng, thêm vài lát hành cắt khúc, gừng thái mỏng, cùng một ít gia vị thơm, trộn đều rồi để ướp.
Trong lúc chờ, ta cắt hai củ cải trắng, chuẩn bị thêm hoa tiêu, mấy loại ớt khô. Đun nóng dầu hạt cải trong chảo, chờ dầu sôi bốc khói, ta cho gia vị đã chuẩn bị sẵn vào. Không bao lâu, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.
Ta thêm chút đường, đảo nhẹ để đường tan chảy, tạo màu đỏ sẫm óng ánh. Tiếp đó, ta đổ thịt bò đã ướp vào, đảo đều cho đến khi thịt chuyển màu, không còn thấy m.á.u đỏ. Ta đổ thêm một bát nước lớn, đậy nắp, giảm lửa nhỏ, để hầm trong nửa canh giờ rồi mới cho củ cải vào tiếp tục hầm.
Nhân lúc đó, ta vo một bát gạo lứt, đặt lên nồi hấp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]