🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thực ra, Trương đại nương không phải vì muốn đòi công bằng cho chúng ta, mà là bà vốn có thù với thê tử của đại bá.

Tính tình hai người đều ngang ngạnh, không ai chịu thua ai, thường xuyên đấu đá vì những chuyện vặt vãnh.

Lần này, Trương đại nương thấy có cơ hội thì lập tức đứng về phía ta, càng nói càng gay gắt.

Ta tiếp tục khóc thút thít, trong khi đại bá mặt đỏ bừng, mắng chửi một hồi rồi bỏ đi.

Ta biết hắn tuy bỏ đi hôm nay, nhưng sớm muộn gì cũng quay lại.

Chỉ cần ruộng đất và nhà cửa vẫn ở đây, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ ý định. Vì vậy, ta nhất định phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

Sau khi đại bá rời đi, trưởng thôn và mọi người cũng lần lượt ra về.

Đợi mọi người đi hết, ta gọi ba đứa nhỏ lại gần, hỏi bọn chúng có dự định gì cho tương lai.

Trình Nhu vẫn giận ta vì đã véo chân nó ban nãy, liền chu môi không chịu nói gì. Ta cũng mặc kệ, không ép buộc.

Trình Trác và Trình Việt thì mở lời trước, nói rằng bọn chúng muốn đi học. Nhưng ruộng đất trong nhà không có ai làm, thuê người thì phải trả tiền, chi bằng bán ruộng lấy bạc, vừa đủ để trả chi phí học hành.

Ta nói chuyện này không khó, chúng ta có nhờ trưởng thôn. Chúng ta nhường chút bạc cho bên mua, có lẽ sẽ nhanh chóng bán được. Nhưng ruộng đất một khi bán đi, sau này sẽ không còn đường quay lại.



Ta hỏi liệu chúng có hối hận không. Hai đứa do dự một chút rồi đáp là sẽ không.

"Vậy số bạc bán ruộng sẽ chia thế nào?" Trình Nhu đứng bên cạnh lẩm bẩm hỏi.

Trình Trác đáp: "Đương nhiên sẽ do ta giữ. Sau này, khi muội và a tỷ xuất giá, ta sẽ trích ra một phần làm của hồi môn cho các người. Phần còn lại, ta và Trình Việt chia đều."

Trình Việt hài lòng gật đầu, còn Trình Nhu thì nhíu mày nhưng không dám nói gì.

Ta chậm rãi nói: "Ta không cần chờ đến sau này ngươi cho ta của hồi môn. Hiện tại, hộ tịch của chúng ta chưa có người đứng đầu. Ngươi tuy là trưởng tử, nhưng tuổi còn nhỏ, nếu không có sự đồng ý của ba chúng ta, đặc biệt là của ta, ngươi khó mà trở thành chủ hộ. Ngươi cũng thấy đấy, đại bá đang rình rập từng ngày. Càng kéo dài, chúng ta càng bất lợi."

Trình Trác hỏi: "Vậy a tỷ định làm thế nào?"

"Ngày mai, chúng ta cùng nhau đến gặp trưởng thôn, điểm chỉ để đồng ý chuyển ngươi thành chủ hộ. Nhưng phụ mẫu đã không còn, chúng ta cũng chưa ai trưởng thành, chẳng ai có thể chăm lo cho ai. Tốt nhất là mạnh ai nấy lo."

Trình Trác sững người: "A tỷ định chia nhà sao? Nhưng phụ mẫu vừa qua đời, tỷ là trưởng tỷ, lẽ ra phải chăm sóc chúng ta. Giờ lại đòi chia nhà, chẳng phải là bất hiếu sao?"

Ta nhớ lại kiếp trước, khi ta đến cầu cứu, Trình Nhu đã nói rằng phụ mẫu không còn, huynh muội thì nên ai lo phận nấy.

Vì thế, ta trả lại bọn chúng nguyên vẹn câu nói ấy, không thêm không bớt.

Trình Nhu lần này đã thật sự khóc, bởi Trình Trác và Trình Việt có thể ở lại học đường, nhưng nàng thì hoàn toàn không còn ai chăm lo.

Nàng muốn bám lấy ta, nhưng ta tuyệt đối không cho nàng cơ hội đó.



Ta nói với nàng, cháu trai nhỏ của trưởng thôn rất thích nàng. Nếu nàng đồng ý, có thể mang theo phần bạc của mình đến nhà trưởng thôn, họ sẽ chăm sóc nàng chu đáo.

Trình Nhu vẫn cố cầu xin, ôm lấy tay ta làm nũng. Nhưng nghĩ đến kết cục thê thảm của kiếp trước, ta không còn muốn dành chút sức lực hay tình cảm nào cho ba kẻ vong ân bội nghĩa này nữa.

Không còn cách nào, Trình Nhu quay sang cầu xin hai người ca ca, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý đến nàng.

Cuối cùng, chúng ta nhất trí để Trình Nhu đến nhà con trai của trưởng thôn, hoặc làm con nuôi, hoặc làm con dâu nuôi từ nhỏ, tùy vào ý nàng.

Trưởng thôn chỉ có một người con trai, mà người này lại chỉ sinh được một đứa cháu trai. Gia đình ít người, mà con dâu trưởng thôn lại bị tổn thương vì khó sinh, không thể sinh thêm con.

Trình Nhu trông cũng xinh xắn, đáng yêu. Vợ của con trai trưởng thôn rất thích con bé, từ trước đã từng nói với mẫu thân ta rằng muốn định hôn ước cho hai đứa nhỏ.

Kiếp trước, cuối cùng Trình Nhu cũng gả cho cháu trai trưởng thôn. Nghĩ lại, đây có lẽ là nơi phù hợp nhất cho nàng.

Con gái vốn dĩ không được chia nhiều gia sản, Trình Nhu đến nhà trưởng thôn thì không cần nhà cửa ở đây nữa.

Còn ta, cũng không muốn ở chung một mái nhà với bọn họ. Ta từ bỏ phần nhà cửa, để Trình Trác và Trình Việt mỗi người ba gian nhà. Chỉ yêu cầu được chia một ít bạc từ số tiền bán ruộng đất.

Sau hai canh giờ tranh cãi, cuối cùng Trình Trác và Trình Việt nhượng bộ, đồng ý để ta và Trình Nhu, mỗi người mang đi năm mươi lượng bạc, phần còn lại thuộc về hai người họ.

Đây chính là kết quả mà ta đã tính từ đầu. Năm mươi lượng bạc, so với kiếp trước đã là tốt hơn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.