Cảm giác như toàn bộ sức lực bị rút cạn, ta đứng sững người, chẳng còn đủ tâm trí để hỏi ba người họ rốt cuộc nghĩ gì về ta, nghĩ gì về người tỷ tỷ này. 
Cuối cùng, ta cũng không biết mình đã về nhà bằng cách nào. 
Khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trời vẫn còn khuya. Ta càng có thêm quyết tâm phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Trình. 
Hai năm nay, Trình Trác và Trình Việt đều chuẩn bị tham gia kỳ thi Hương. Trình Việt thì chỉ như làm cho có, nhưng Trình Trác lại nuôi tham vọng đỗ đạt công danh. 
Những năm qua, bọn họ tự quản lý số bạc của mình, nhưng không biết tiết chế, suốt ngày cùng bạn bè đi ăn quán hoặc tham gia các buổi thi thơ tốn kém. 
Tiền bạc của họ đã cạn kiệt. Trình Nhu đã gả vào nhà trưởng thôn, không thể dựa vào được nữa, nhưng họ biết ta vẫn còn chút tiền. 
Chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng để ta rời đi. 
Ta ngã bệnh, mấy ngày liền không ra quầy bán hàng. Trong thời gian đó, Chu bà bà đã đến thăm ta một lần. Ta mê man, không rõ đã nói gì với bà. 
Lúc này, lại có tiếng gõ cửa. Ta gắng sức đứng dậy mở cửa, hóa ra là Điền đại ca. 
Nghe nói ta bệnh, lại thấy mấy ngày nay ta không ra quầy, nên hắn ghé qua xem. Hắn mang theo một hộp điểm tâm, nhưng ta chẳng còn chút khẩu vị nào. 
Điền đại ca nói: "Nhìn cô nương thông minh như vậy, sao đến lúc cần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-van/3742681/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.