Từ lúc còn nhỏ, bên người Âu Dương Khắc đã không thiếu nữ nhân. Tiếng háo sắc của thiếu chủ Bạch Đà Sơn lan xa, duyệt qua vô số người, khẩu vị cũng ngày càng trở nên xoi mói. Hắn xuống núi nuôi rắn, lúc nhìn thấy cô nương mặc y phục màu tím này thực sự có hơi kinh ngạc. Không phải vì hốc mắt lõm xuống của nàng mà là vì vết máu trên ngón trỏ và ngón giữa của nàng. Người đó không ai khác chính là A Tử.
Nếu hắn đoán không nhầm, con ngươi của cô nương này là do chính nàng móc xuống. Âu Dương Khắc lắc quạt mỉm cười, cô nương này đúng là một người có cá tính. Mạch tượng vững vàng chỉ là do tâm tình quá kích động, đại khái thời gian nửa ly trà là có thể tỉnh lại. Quả nhiên, một bình Ô Long chưa uống được mấy ngụm thì người trên giường đã ngồi vụt dậy, hai tay mò mẫm phía trước, trong miệng không ngừng gọi: “Tỷ phu, tỷ phu...” Bạch Đà Sơn của hắn có một quy củ, nữ nhân chết rồi sẽ bị đem đi nuôi rắn. Lại nói, Nhạn Môn Quan xa như vậy, Âu Dương Khắc hắn tuy thương hương tiếc ngọc, nhưng mà hắn chỉ thích nữ nhân còn sống, chết rồi, hắn cũng mặc kệ.
Lời nói có vẻ là tuyệt tình, nhưng thực chất là để vực đạy tinh thần của A Tử, khiến nàng có thêm niềm tin và sự tha thiết với cuộc sống này. Để rồi, nàng bị say đắm bởi sự chân thành của hắn, họ cùng nhau ở Bạch Đà Sơn viết lại câu chuyện tình trăm năm…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.