Chương trước
Chương sau
Trận đấu bóng ngày hôm qua đội Bùi Dữ Minh chiến thắng rất gian nan, tiêu hao không ít thể lực, buổi tối còn cùng các anh em trong đội đi nhậu tưng bừng một trận. Sau khi kết thúc cậu trở về nhà Khám Tụng Ninh muốn ôm bà xã làm chút chuyện vui vẻ, kết quả vì quá mệt nên đầu vừa dính vào gối đã ngủ say như chết.

Sáng hôm sau Bùi Dữ Minh ngủ no mắt tỉnh dậy phát hiện gối bên cạnh trống không, bèn gãi đầu ngồi dậy mơ mơ màng màng đi tìm bà xã.

Buổi chiều Khám Tụng Ninh phải tham gia một buổi báo cáo học thuật, ngoại hình anh vốn trẻ hơn tuổi thật, lãnh đạo cố ý căn dặn phải ăn mặc đứng đắn một chút, đừng quá tùy tiện kẻo dễ bị người ta tưởng nhầm là sinh viên. Bình thường anh vốn không hay mặc quần áo nghiêm chỉnh, sợ mình không quen nên muốn thử trước bộ âu phục mới mua một lần. Anh vừa mới nhét gấu áo sơ mi vào trong quần tây, đang đứng trước gương lớn soi xem toàn thân có chỗ nào không ổn không thì Bùi Dữ Minh đã dụi mắt bước vào.

"Vợ ơi..." Bùi Dữ Minh còn nửa mơ nửa tỉnh, từ từ díp mắt gục lên vai Khám Tụng Ninh, nghiêng đầu hôn lên mặt anh, "Sao người anh thơm thế..."

"Cục cưng đừng nghịch, anh đang thử quần áo."

Bùi Dữ Minh ngáp một cái mở mắt ra, trông thấy hình ảnh bà xã mình khác hẳn ngày thường thì đứng ngẩn cả người.

Cún con lắp bắp hỏi: "Anh, anh định, định mặc thế này ra ngoài à?"

Khám Tụng Ninh đáp chiều nay phải mặc đi họp, Bùi Dữ Minh lập tức không vui, vừa chán nản rì rầm mấy tiếng vừa lung tung cởi nút áo sơ mi của Khám Tụng Ninh ra, "Đừng mặc được không..."

Khám Tụng Ninh suýt nữa đã bị bộ dạng giận dỗi đáng yêu của cún con đốt tan chảy cả lòng mề, vội dỗ dành: "Tại sao thế? Cục cưng không vui sao?"

Cúc áo bị mở ra hết nhưng gấu áo vẫn nhét nguyên trong quần, Bùi Dữ Minh lười để ý, cậu đặt Khám Tụng Ninh xuống thảm, vạch vạt áo ra vùi mặt vào trong.

Không phải không thích, mà là rất thích, rất đẹp, không muốn để người khác nhìn thấy.

Muốn anh chỉ ở nhà cả ngày, cũng chỉ mặc quần áo đẹp cho mình cậu ngắm thôi.

Bùi Dữ Minh vừa gấp gáp chiếm cứ nơi mình thích nhất trên người Khám Tụng Ninh vừa luôn miệng lẩm bẩm "của em", rất giống một nhóc con hung hăng đi tranh cướp món đồ chơi mình yêu quý nhất.

Khám Tụng Ninh quen cưng chiều bé con, về sau chính mình cũng bị trêu chọc cho động tình. Anh nâng đầu gối chủ động cọ cọ lên đũng quần Bùi Dữ Minh, "Cục cưng, mình lên giường đi..."

"Nhưng mà em..." Bùi Dữ Minh ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên do dự.

Khám Tụng Ninh xoa đầu cậu, "Làm sao thế cục cưng?"

"Em đói, sắp chết đói rồi," Bùi Dữ Minh nói xong lại cúi đầu ngoạm núm vú Khám Tụng Ninh, dụi lên dụi xuống trước ngực anh phụng phịu làm nũng: "Vợ ơi, mình ăn cơm trước được không, em ngửi thấy mùi hoành thánh rồi..."

Miệng Bùi Dữ Minh nói thế, bàn tay vẫn không thành thật kéo áo sơ mi Khám Tụng Ninh ý đồ muốn vò nhàu cả bộ quần áo, như vậy chiều nay bà xã sẽ không mặc được nữa, há há.

Cún con: Cơm nước vẫn là số một
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.