Thời điểm công việc quá bận rộn Khám Tụng Ninh thường xuyên phải tăng ca đến 1 2 giờ sáng, cả tòa nhà văn phòng khoa chỉ còn duy nhất một ngọn đèn sáng lên.
Anh tắt nốt ngọn đèn, vừa bước từng bước chậm rãi băng qua hành lang vắng lặng vừa rút điện thoại ra nhắn tin cho Bùi Dữ Minh thông báo cuối cùng mình cũng được tan làm.
Đi ra khỏi cửa chính, Khám Tụng Ninh kinh ngạc cho rằng mình bị hoa mắt.
Người hai tiếng đồng hồ trước vừa nói phải đi ngủ hiện giờ đang giẫm lên ván trượt đứng đối diện cánh cửa tòa nhà, trong tay còn xách theo một cái túi to in logo cửa hàng tiện lợi.
Bùi Dữ Minh thấy anh đã bước ra thì chầm chậm trượt ván đến trước mặt, hơi mất tự nhiên sờ sờ lên mũi, "Em ngủ rồi... tự dưng lại đói bụng nên dậy ra ngoài mua ít đồ ăn vặt, vừa vặn là giờ anh tan làm, thế là... tiện đường qua đón anh luôn."
Khám Tụng Ninh mỉm cười tập tễnh lại gần ôm cổ Bùi Dữ Minh, hôn một cái lên mặt cậu, "Sao cục cưng lại tốt với anh như thế chứ?"
Bùi Dữ Minh mím môi, hiếm khi không mạnh miệng chối đây đẩy nữa mà vươn tay kéo Khám Tụng Ninh ôm vào lòng, nói cực kỳ hùng hồn: "Thì muốn đối tốt với anh thôi."
Trên đường không một bóng người nên có thể tùy ý dừng lại ôm lâu một chút, Khám Tụng Ninh kéo Bùi Dữ Minh ngồi xuống băng ghế dài, dựa vào vai cậu tranh thủ sạc pin. Tóc của nhóc con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-resposta/2725738/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.