Trung tuần tháng 5, Bùi Dữ Minh theo đội bóng rổ ra tỉnh ngoài tham gia giải đấu.
Giải đấu lần này có lịch trình dài hơn, cường độ cũng lớn hơn, lại không quá quen với khí hậu và đồ ăn bản địa nên sau trận thi đấu thứ hai ngủ một giấc tỉnh dậy, Bùi Dữ Minh bị sốt nhẹ, toàn thân trở nên đau nhức uể oải, cũng không có khẩu vị ăn uống gì.
Buổi tối gọi điện cho Khám Tụng Ninh vẫn chưa hết bơ phờ, cậu bọc chăn nhìn bà xã ở đầu bên kia vừa bận rộn làm việc vừa nói chuyện với mình, còn đeo mắt kính trông rất đẹp. Cún con bỗng dưng thấy hơi tủi thân nhưng không thể hiện ra ngoài, ngoan ngoãn uống thuốc trước mặt anh, chúc ngủ ngon một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sáng ngày hôm sau Bùi Dữ Minh ngủ dậy vẫn thấy đầu hơi choáng, cậu đi tắm một cái, vừa từ phòng tắm bước ra đã nhận được cuộc gọi của Khám Tụng Ninh.
"Cục cưng, anh có gọi đồ ăn ngoài cho em, chắc là người ta sắp giao đến nơi rồi, em nhớ ra lấy nhé."
Điện thoại tắt chưa đến năm phút đồng hồ, cửa phòng đã bị gõ vang, Bùi Dữ Minh để nguyên tóc ướt đi mở cửa. Cậu sững sờ nhìn người đang đứng bên ngoài, đôi mắt mờ mịt trong veo y hệt chú cún bị mắc mưa ướt sũng khiến người ta rất muốn xoa đầu một cái, mà đúng là Khám Tụng Ninh đã làm như vậy thật.
Lúc này Bùi Dữ Minh mới lấy lại phản ứng kéo người vào phòng rồi ra sức ôm anh. Cậu vùi đầu vào hõm cổ Khám Tụng Ninh làm nước đọng trên tóc nhỏ xuống cổ áo, cất tiếng rầu rĩ hơi khàn khàn, "Không phải em đang nằm mơ chứ..."
"Đồ ngốc," Khám Tụng Ninh bị chọc cười, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như dỗ dành em bé, "Cục cưng vất vả rồi."
Khám Tụng Ninh mang theo thịt khô và đồ ăn nhẹ tự làm ở nhà cùng với cháo mua trên đường, ngồi trên bàn chống cằm nhìn Bùi Dữ Minh ăn. Rốt cuộc cậu đã lấy lại được chút cảm giác thèm ăn, ăn uống no nê rồi uống thuốc, lại ôm Khám Tụng Ninh ngủ một giấc say sưa, tỉnh dậy tiếp tục ôm Khám Tụng Ninh ủn đầu vào trong áo anh giở trò đồi bại.
Khám Tụng Ninh hôn lên trán cậu, mát hơn rồi, đã không còn sốt nữa.
Tối hôm đó hai người cùng đi tản bộ giữa những con phố xa lạ, trông thấy nhiều hàng bán hoa mới nhớ ra hôm nay là ngày 20 tháng 5. Khám Tụng Ninh bị một con golden đang lăn trên cỏ hấp dẫn lực chú ý liền ngồi xuống chơi với chú chó. Golden là giống chó quấn người, trong giây lát mải vui anh đã quên mất bên cạnh mình cũng có một con cún lớn xác đáng yêu quấn người y hệt như vậy.
Chờ chủ nhân của golden dẫn chú ta đi khuất, Khám Tụng Ninh mới quay đầu, bắt gặp Bùi Dữ Minh đang cầm một bó hoa hồng nhỏ đứng ngay sau lưng mình. Biểu cảm trên mặt nhóc con là kiểu mà anh quen thuộc nhất, muốn ra vẻ ngầu lòi nhưng tiếc là luôn thất bại.
Bùi Dữ Minh mím chặt môi muốn áp khóe miệng vểnh cao xuống, rất mất tự nhiên tặng hoa cho Khám Tụng Ninh: "Người ta ai cũng có hoa, anh phải có chứ."
Ngày hôm sau Khám Tụng Ninh đi làm nên đưa Bùi Dữ Minh đến sân vận động xong lập tức phải ra sân bay trở về. Lúc chuẩn bị bước vào sân tập, Bùi Dữ Minh đeo khẩu trang lên cho anh, còn khăng khăng dặn nhất định không được tháo xuống.
Khám Tụng Ninh hỏi vì sao, có phải sợ các đội viên khác thấy lại ồn ào trêu chọc đúng không.
Bùi Dữ Minh đáp: "Của một mình em, không cho bọn họ nhìn đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]