Chương trước
Chương sau

Những quan binh và người Hung Nô kia bị uy thế của Ách Vệ bức ép không dám đến gần, vừa thấy Ách Vệ bị thương, liền giống như ruồi nhặng ngửi được mùi máu tanh, chen nhau nhào tới.
“Ám Vệ đại ca, vết thương của ngươi đang liên tục chảy máu…”
Thẩm Ngọc cố gắng dùng tay nhấn giữ kinh mạch ở vết thương giúp hắn, ngay cả nỏ Gia Cát y cũng vứt bỏ sang một bên, cởi áo khoác của mình ra, trong lúc chạy trốn vội vàng, vụng về mà băng bó bụng hắn lại.
Ách Vệ phóng thương đâm thủng ngực một tên Hung Nô cản đường trước mặt, kéo Thẩm Ngọc chạy về phía con ngựa kia.
Tay Thẩm Ngọc đè lại thương thế của Ách Vệ đồng thời cảm nhận được chất lỏng dinh dính ấm nóng, máu của vết thương từ trong áo khoác dày vậy mà lại thấm ra ngoài.
“Tiếp tục như vậy nữa, ngươi… ngươi sẽ chết!”
Thẩm Ngọc thấy trêи người Ách Vệ lại tăng thêm mấy vết thương mới, tuy không nghiêm trọng như ở bụng, nhưng hắn có khỏe hơn nữa thì vẫn là người, chảy nhiều máu như vậy, Ách Vệ không rêи một tiếng, Thẩm Ngọc cũng đã cảm giác được khí lực của hắn tiêu hao rất nhiều rồi, từ thái dương xuống cằm toàn bộ đều là mồ hôi sáng loáng.
Thẩm Ngọc dùng tay áo tùy tiện lau giúp Ách Vệ một cái, Ách Vệ cúi đầu nhìn chăm chú vào y.
“Ngươi lo lắng cho ta?”
Lúc Thẩm Ngọc nghe được âm thanh trầm thấp có hơi khàn khàn từ dưới mặt nạ truyền tới, đầu óc y còn chưa kịp phản ứng.
“Đương nhiên ta lo lắng, ngươi nói lời gì vậy… ngươi!”
“Vậy thì tốt.”
Thẩm Ngọc phục hồi tinh thần lại, thân thể chấn động, giọng nói này y không thể quen thuộc hơn nữa, là âm thanh y oán hận thấu xương nhưng lại nhớ mong da diết, cả một đời cũng không quên được.
Trăm ngàn loại cảm xúc xông đến làm đầu óc Thẩm Ngọc trống rỗng một mảnh, đáy lòng giống như bể nhuộm* bị nổ tung, ngũ vị tạp trần.
*bể nhuộm: làm bằng gốm/sứ
“Quân, Quân… là…là ngươi?”
Thẩm Ngọc không biết nên vui hay hận, ngực bị đè nén phát đau, tên cũng hô đến miệng rồi, âm thanh run rẩy, miệng cũng không nghe sai bảo.
“Là ta.”
Một lời đáp này, chứa đầy yêu thương và áy náy phức tạp.
Sắc mặt Thẩm Ngọc thoáng chốc tái nhợt, cơ thể cứng đờ, ngay cả con ngươi cũng mất linh hoạt, ánh mắt tán loạn.
Có người Hung Nô cầm loan đao xông thẳng đến chỗ Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu thuận tay kéo, đá tên Hung Nô lật cả người.
Thẩm Ngọc phục hồi tinh thần, không thể tin mà trừng mắt nhìn người trước mặt, trực tiếp đẩy hắn ra.
“Ta ra khỏi kinh thành ngươi lại theo bên cạnh ta, ngươi có mục đích gì?? Ta đã nhà tan cửa nát, ngươi còn đi theo ta làm gì? Ngươi còn chê hại ta chưa đủ thảm sao?! Làm Hoàng đế không dễ chơi, muốn cải trang trêu đùa ta, đùa giỡn ta trong lòng bàn tay, rất thú vị sao?!”
Hiểu lầm của ngày trước nhóm lên thù hận của Thẩm Ngọc, cộng thêm phẫn nộ vì bị bỡn cợt, khiến cho trái tim Thẩm Ngọc đau đớn như vũ bão, mở miệng đều là căm giận đã tích lũy quá lâu.
Y từng hoài nghi Ách Vệ, cũng từng chất vấn thăm dò hắn, nhưng đến khi biết được chân tướng, y vẫn cảm thấy thế giới như đảo lộn, không biết đối mặt như nào.
“Ta… ta không trêu đùa ngươi.” Dưới mặt nạ giọng nói buồn bã truyền tới, “Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi thật tốt.”
Thẩm Ngọc cười gượng một tiếng.
“Tất cả đau khổ của ta, đều do ngươi tạo thành, ngươi dựa vào cái gì nói bảo vệ ta? Cũng đừng nói với ta, Trấn Bắc Vương ngươi sẽ cảm thấy có lỗi với lương tâm, muốn bù đắp cho ta.”
Quân Huyền Kiêu im lặng.
Thẩm Ngọc nhìn từng đoàn quan binh và người Hung Nô bao vây lại đây, cảm thấy mệt mỏi không chịu đựng được nữa, ngọc nát đá tan, chết đi trong tuyệt vọng.
“Được rồi, ngươi không cần vắt óc suy nghĩ phải nói lời gì để lừa gạt ta nữa, võ công ngươi cao cường, nếu như không phải bị gánh nặng là ta làm liên lụy, ngươi đã sớm có thể thoát thân chạy xa rồi, ngươi đi đi.”
Quân Huyền Kiêu kéo tay Thẩm Ngọc, bị y tránh được.
“Ngươi muốn ta bỏ ngươi mà đi?”
“Không phải ngươi có dã tâm của ngươi, giang sơn quý báu của ngươi sao? Dù sao ta cũng không trốn thoát được, nếu không thì làm thế nào, ngươi còn muốn tuẫn tình với ta, cùng xuống hoàng tuyền sao? Nhưng ta không muốn chết chung một chỗ với ngươi… Ngươi đường đường là cửu ngũ chí tôn, chết cùng một tên ách nô như ta đáng sao?”
Lòng Thẩm Ngọc đã chết, gương mặt trong trẻo lạnh lùng, lại bị Quân Huyền Kiêu vòng ôm eo, Thẩm Ngọc ra sức giãy giụa, Quân Huyền Kiêu nỉ non thuần hậu trầm thấp bên tai y.
“Ngươi lộn xộn nữa lại làm vết thương rách ra đấy, ngoan, đừng nháo.”
Giọng nói dịu dàng phá vỡ sự lạnh lùng cứng rắn mà Thẩm Ngọc luôn duy trì, lồng ngực y run rẩy, thầm mắng mình không có thuốc chữa.
“Ngươi cút đi, sau khi ta chết, nếu ngươi còn có chút lương tâm, giúp ta đi cứu tộc nhân của ta…”
“Ngươi sẽ không chết.” Quân Huyền Kiêu trách móc nói, “Không phải ngươi hận ta sao? Vậy nên phải sống, sau này mới có thể có một ngày tìm ta từ từ tính sổ.”
Lời Quân Huyền Kiêu còn chưa dứt, đã ôm lấy Thẩm Ngọc, giống như một con trâu rừng nổi điên xông ra, hắn bộc phát tất cả sức lực, thương pháp ác liệt, quét sạch một đám người Hung Nô, cũng không quan tâm trêи người nhận bao nhiêu vết đao, trong mắt chỉ có giết người phá vòng vây!
Chớp mắt Quân Huyền Kiêu đã xông tới bên cạnh con ngựa, thả Thẩm Ngọc lên lưng ngựa, Thẩm Ngọc nhìn cả người hắn toàn là vết đao, há to miệng.
“Cách nơi này đi về phía Bắc khoảng 20 dặm là Tử Kinh Quan có Trấn Bắc quân trấn thủ, bọn họ nhận ra ngươi, sẽ phái binh cứu tộc nhân ngươi, nhớ rõ chưa?” Quân Huyền Kiêu vội nói.
Thẩm Ngọc níu lấy hắn: “Ngươi có ý gì?”
Quân Huyền Kiêu nhấc tay y ra, khẽ vuốt tóc đen hơi tán loạn của y.
“Ngọc Nhi, ngươi mặc hồng y hôn bào cũng rất đẹp, giống như lúc mới vào vương phủ vậy…”
Quân Huyền Kiêu thì thầm dịu dàng, quyến luyến vạn phần.
“Ngọc Nhi, chờ ta trở lại… Nếu không đợi được, ta cho phép ngươi tìm niềm vui khác.”
Quân Huyền Kiêu không đợi Thẩm Ngọc đáp lại, Hồng Anh thương đâm rách môиɠ ngựa, tuấn mã bị đau, nhấc vó trước điên cuồng lao đi.
Lúc này Thẩm Ngọc mới phản ứng được, Quân Huyên Kiêu làm vậy để cho Thẩm Ngọc chạy thoát thân, còn hắn chết một mình, trong lòng Thẩm Ngọc nặng nề, vành mắt cay nóng.
“Quân Huyền Kiêu! Ngươi quay lại, cút lại đây! Ngươi đừng tưởng làm như vậy thì ta sẽ tha thứ cho ngươi!”
Thẩm Ngọc biết rõ bản thân không giúp được gì, nhưng vẫn lo lắng muốn nhảy xuống ngựa, y thà rằng chết cùng hắn!
Nhưng chẳng biết từ lúc nào trêи người y, bị Quân Huyền Kiêu quấn hai sợi dây thừng, buộc chắc chắn trêи yên ngựa. Đáy lòng Thẩm Ngọc giống như lửa đốt, con ngươi đỏ sậm, buột miệng chửi to.
“Mẹ nhà ngươi không phải nói sau này để cho ta mỗi ngày đều tính sổ sao? Quân Huyền Kiêu! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi lại lừa ta!!”
“Quân Huyền Kiêu!!!”
Âm thanh tê tâm phế liệt của Thẩm Ngọc vang vọng khắp núi rừng.
….
Khương Đường
Tác giả có lời
À ừm… não của Khương Đại Ngọc rất đau…. Hôm nay ngủ trước… Ngày mai bổ sung thêm một điều kinh hỉ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.