Những quan binh và người Hung Nô kia bị uy thế của Ách Vệ bức ép không dám đến gần, vừa thấy Ách Vệ bị thương, liền giống như ruồi nhặng ngửi được mùi máu tanh, chen nhau nhào tới.
“Ám Vệ đại ca, vết thương của ngươi đang liên tục chảy máu…”
Thẩm Ngọc cố gắng dùng tay nhấn giữ kinh mạch ở vết thương giúp hắn, ngay cả nỏ Gia Cát y cũng vứt bỏ sang một bên, cởi áo khoác của mình ra, trong lúc chạy trốn vội vàng, vụng về mà băng bó bụng hắn lại.
Ách Vệ phóng thương đâm thủng ngực một tên Hung Nô cản đường trước mặt, kéo Thẩm Ngọc chạy về phía con ngựa kia.
Tay Thẩm Ngọc đè lại thương thế của Ách Vệ đồng thời cảm nhận được chất lỏng dinh dính ấm nóng, máu của vết thương từ trong áo khoác dày vậy mà lại thấm ra ngoài.
“Tiếp tục như vậy nữa, ngươi… ngươi sẽ chết!”
Thẩm Ngọc thấy trêи người Ách Vệ lại tăng thêm mấy vết thương mới, tuy không nghiêm trọng như ở bụng, nhưng hắn có khỏe hơn nữa thì vẫn là người, chảy nhiều máu như vậy, Ách Vệ không rêи một tiếng, Thẩm Ngọc cũng đã cảm giác được khí lực của hắn tiêu hao rất nhiều rồi, từ thái dương xuống cằm toàn bộ đều là mồ hôi sáng loáng.
Thẩm Ngọc dùng tay áo tùy tiện lau giúp Ách Vệ một cái, Ách Vệ cúi đầu nhìn chăm chú vào y.
“Ngươi lo lắng cho ta?”
Lúc Thẩm Ngọc nghe được âm thanh trầm thấp có hơi khàn khàn từ dưới mặt nạ truyền tới, đầu óc y còn chưa kịp phản ứng.
“Đương nhiên ta lo lắng, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501519/chuong-207.html