Khi Thẩm Ngọc giãy giụa thoát ra khỏi sợi dây thừng trói buộc mình, ngựa đã chạy xa mấy dặm đường, y ngả người về phía sau, trực tiếp rơi từ trêи lưng ngựa xuống, ngã đến váng đầu hoa mắt một trận.
Mấy ngày liên tiếp bị truy sát mệt mỏi khiến cả người y đau nhức, giống như cạn kiệt sức lực, ngay cả nhấc tay cũng cảm thấy mỏi nhừ vô lực.
Mặt trời chói chang trêи cao, nắng gắt xuyên qua cành lá um tùm của cánh rừng, chiếu lên gương mặt Thẩm Ngọc mồ hôi nhễ nhại.
Y mắng cả một đường, khóc cả một đường, tâm sức lao lực quá độ, lúc này nước mắt cũng cạn rồi, bị mặt trời thiêu đốt, miệng lưỡi càng thêm khô khốc, giọng nói thều thào, trong miệng vẫn không ngừng chửi mắng, chỉ là y không giỏi mắng người khác, vẫn cứ luôn lặp lại mấy từ “khốn kiếp”, “tên lừa gạt” các thứ.
Nằm trêи đất khôi phục lại chút thể lực, Thẩm Ngọc bò dậy nhìn quanh bốn phía, chỗ này là một đầm nước sóng biếc dào dạt, có thác nước thẳng đứng từ trêи đổ xuống, làm bắn lên bụi nước trêи mặt đầm tỏa ra cầu vồng.
Thẩm Ngọc lảo đảo bước đến bên đầm nước, vốc nước uống vào bụng, thanh ngọt mát lạnh xua tan đi miệng lưỡi khô nóng.
Xung quanh lạ lẫm, không có Quân Huyền Kiêu ở bên cạnh, đáy lòng Thẩm Ngọc mờ mịt một mảnh.
“Hắn nói cứ đi hướng chính bắc là được, chính bắc…”
Thẩm Ngọc nhìn mặt trời, khoa tay múa chân xác định phương hướng, sau đó dắt ngựa, hiện tại có lẽ y đã chạy được 4-5 dặm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501520/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.