Thẩm Ngọc chỉ bị chút thương tổn cùng kinh hãi, hai ngày sau đã có thể xuống giường đi lại hoạt động bình thường, trêи đường đi Sở Linh đã thuê một chiếc xe ngựa mới, nơi Sở thị ẩn cư cụ thể là ở đâu hắn cũng không nói, thẳng một đường hướng phía Đông mà đi.
Trêи đường, một chiếc xe ngự rộng lớn để lại vết bánh xe mới, chuông gió va chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, bên cạnh là một người nam nhân đeo mặt nạ cưỡi ngựa cùng đi theo, bất kể trời nắng chang chang, hay là bạo vũ cuồng phong , hắn cũng không rời nửa trượng.
“Ngọc Nhi, ta cởi giúp đệ…..”
Trong buồng xe truyền ra âm thanh tiếng ma sát, cùng tiếng thì thầm nhỏ của Sở Linh, nhĩ lực Quân Huyền Kiêu hơn người, nghe thấy thế bên tai không khỏi giật giật, kéo dây cương, để ngựa đến gần buồng xe một chút.
Cởi cái gì? Quân Huyền Kiêu quan tâm cái này.
“Đệ…. để đệ tự mình làm là được rồi.” Thẩm Ngọc lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau.
“Sở đại ca, huynh xem, có nhìn thấy không?”.
Âm thanh Thẩm Ngọc đứt quãng, giống như là kìm nén thứ gì đó, Quân Huyền Kiêu càng thêm ngờ vực.
“Ừm, nhìn thấy, là màu hồng nhạt….lỗ nhỏ cỡ tiền đồng.”
Giọng nói Sở Linh vốn nho nhã nay âm thanh trở nên hơi căng thẳng, cuống họng còn giống như nuốt xuống một ngụm nước bọt, Quân Huyền Kiêu dùng sức nắm dây cương, cảm thấy rất không ổn.
Màu hồng nhạt, lỗ nhỏ cỡ tiền đồng?!
Quân Huyền Kiêu không biết trêи người Thẩm Ngọc, còn có nơi thứ hai nào có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501481/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.