“Có phải ngươi cũng không nói được?”
Ám vệ tựa như suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi gật đầu thừa nhận.
Không nói được thì không nói được, có gì phải suy nghĩ nữa chứ? Thẩm Ngọc khó hiểu.
Thẩm Ngọc nghiêm túc nói với hắn: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không cười nhạo ngươi đâu, bởi vì trước đây, ta cũng là một người câm, về sau uống nhầm thuốc, sau đó nôn ra một ngụm máu liền khỏi rồi.”
Bởi vì trước kia Thẩm Ngọc cũng không nói được, cho nên y đồng cảm với nỗi khổ của ám vệ, không những không thể giao lưu với người khác, còn bị người khác chế giễu khinh bỉ.
Thẩm Ngọc cảm thấy nên khích lệ hắn, nhìn dáng vẻ của hắn, còn hướng nội hơn so với mình trước kia, chỉ ngây ngốc mà đứng ở nơi đó, hỏi gì cũng không đáp lại.
“Vậy mà ngươi có thể luyện được một thân võ công, thận sự rất giỏi đó.”
Á vệ vẫn như cũ không đáp lại lời tán thưởng của y, Thẩm Ngọc lúng túng ngượng ngùng mà gãi gãi cái mũi.
“Ta hiểu rồi, ngươi không biết dùng thủ ngữ?”
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của Thẩm Ngọc, á vệ gật đầu.
“Vậy tốt thôi, ta dạy cho ngươi là được rồi.”
Thẩm Ngọc vẫy tay, ra hiệu cho hắn đi qua, nhưng á vệ vẫn không động đậy.
Thẩm Ngọc đành phải leo xuống giường đi giày đến đó, kéo cổ tay của á vệ lên, á vệ này dáng người cao lớn, lúc thân thể chống lại việc Thẩm Ngọc kéo không khác với kéo đầu trâu là mấy, trái lại thân thể Thẩm Ngọc suy yếu, dồn sức dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501480/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.