Ám vệ mặc trang phục màu đen đi trong đêm, mặc dù dáng người khôi ngô, lại không lộ ra vụng về, bả vai rộng lớn, eo lưng nhỏ hẹp rắn chắc.
Thẩm Ngọc có chút cảm giác thân thuộc giống như đã từng quen biết.
“Có lẽ là trong cơn mưa đêm qua đã gặp qua thôi.”
Lúc ấy Thẩm Ngọc nhìn thấy bốn ám vệ, có điều ban đêm gió lớn, làm sao y có thể thấy rõ, chỉ có một tí ấn tượng mà thôi.
Trêи mặt ám vệ đeo một mặt nạ sắt màu xám đen, là một cái có hình quỷ nhe răng nanh dữ tợn.
“Vì sao hắn lại đeo mặt nạ?” Thẩm Ngọc nghi hoặc liền hỏi.
Sở Linh không chút do dự nói: “Đây là ám vệ sát thủ trong tộc bồi dưỡng, không tiện để lộ tướng mạo, hôm qua mấy người kia cũng đeo mặt nạ giống như vậy, Ngọc Nhi không thấy sao?”
“À.”
Thẩm Ngọc không hỏi đến cùng, tình cảnh lúc này làm sao y có thể nhìn ra ám vệ xuất hiện từ trong rừng mưa là cái dạng gì? Nói chung là đều đeo mặt giống nhau thôi.
“Vậy khi nào chúng ta lên đường? Đệ đã không sao rồi.”
Dịch quán này cách Kinh thành cũng không quá mười dặm đường đâu, rất dễ bị kẻ xấu tìm được bắt trở về, cho nên Thẩm Ngọc muốn nhanh chóng gấp rút tiếp tục lên đường.
Sở Linh suy nghĩ, nói: “Không vội, chờ đệ an dưỡng cơ thể mấy ngày đã rồi tính sau.”
Thẩm Ngọc nhíu mày: “Đệ đã khỏe rồi, nhỡ đâu bị quan binh tìm được…”
“Ừm…” Sở Linh trầm ngâm nói, “Sáng nay ta đã đi thăm dò rồi, Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501479/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.