Lời nói của Sở Linh, khiến Quân Huyền Kiêu rơi vào trầm tư.
Là từ khi nào bắt đầu, Quân Huyền Kiêu sợ Thẩm Ngọc sẽ quên mất hắn ? Nếu là trước đây hắn có thể chắc nịch mà nói Thẩm Ngọc sẽ vĩnh viễn không quên hắn, hiện tại hắn thật giống như đánh mất đi sự tự tin này.
Sở Linh nói đúng sao? Hắn thật sự sợ Thẩm Ngọc ngày nào đó sẽ di tình biệt luyến?
Loại hành vi nơm nớp lo sợ này, không giống tác phong của Quân Huyền Kiêu.
Sau đó Quân Huyền Kiêu mới hiểu được, chỉ có yêu tha thiết, mới có thể lo được lo mất.
“Sở Linh, có lẽ ngươi nghĩ lầm rồi.” Quân Huyền Kiêu nhếch miệng, “Ngọc Nhi là người của trẫm, che chở y là trách nhiệm, không cần bất kỳ lý do hay nguyên cớ gì.”
Sở Linh đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút kϊƈɦ động nói: “Cho nên ngươi muốn dùng thân phận của ngươi uy hϊế͙p͙ ta? Ngươi một tiếng trẫm hai tiếng trẫm, chỉ có thể chứng minh rằng ngươi cần tới ngoại vật để tăng thêm tự tin cho bản thân mình, thế nhưng ngài không uy hϊế͙p͙ được tại hạ…”
Sở Linh còn chưa kịp nói xong, một nắm đấm cứng như sắt rơi xuống trêи mặt hắn, Sở Linh tránh không kịp, thiếu chút nữa té ngã, lúc ngẩng đầu lên, hắn phun ra một ít tơ máu, răng đã long ra, đây đã là Quân Huyền Kiêu hạ thủ lưu tình.
“Ngươi!”
“Nhìn thấy chưa? Ta không cần tới ngoại vật.”
Quân Huyền Kiêu nở nụ cười tà mị, Sở Linh không nghĩ tới hắn sẽ đánh bất ngờ, Sở Linh không còn lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501482/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.