Edit: Vĩnh Nhi
Thẩm Ngọc yên lặng nhìn Quân Huyền Kiêu, gương mặt anh tuấn uy vũ này, từng đối với y thâm tình chân thành, y ái mộ dốc hết cả lòng, nhưng bây giờ, y hoàn toàn nhìn không thấu, dưới gương mặt nhìn tưởng như chân thành này, đến cùng ẩn giấu bao nhiêu hư tình giả ý.
“Vương gia.” Thẩm Ngọc cười một tiếng, nghiêm túc dùng thủ ngữ nói, “Ngươi thật buồn nôn.”
Quân Huyền Kiêu giống như bị một tia chớp đánh trúng.
Thẩm Ngọc rất nhu nhược, y luôn luôn lễ phép cung kính với mình, bảo sao nghe vậy, cho dù là mình phụ lòng y, từ trước đến nay y cũng chưa từng nói nặng lời đến như vậy.
Quân Huyền Kiêu lòng tràn đầy nhiệt huyết bị giội cho một thùng nước lạnh, hắn cũng đã nhiều lần hạ thấp mình nhận sai, cầu xin tha thứ, vì sao Thẩm Ngọc vẫn mãi thờ ơ, không động lòng? Y làm sao biết nói những lời như vậy?!
“Hay là ngươi không tin ta?” Quân Huyền Kiêu mặt âm trầm hỏi, “Tại sao ngươi không tin ta?”
Thẩm Ngọc nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của hắn, trong lòng thẫn thờ.
“Trước kia cho dù ngươi có nói lời lừa gạt ta, ta cũng sẽ tin tưởng, không một chút nghi ngờ.” Thẩm Ngọc vẻ mặt mệt mỏi dùng thủ ngữ.
Trái tim Quân Huyền Kiêu giống như bị hung hăng đâm một cái.
Nói như vậy, tất cả những thứ này là do hắn tạo thành ? Là hắn tự mình phá huỷ toàn bộ sự tính nhiệm của Thẩm Ngọc?
“Được, ngươi không tin ta thích ngươi, vậy Bổn vương hỏi ngươi, ta phí hết tâm tư, đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501431/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.