Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi
Khi Thẩm Ngọc từ trong bóng tối giật mình tỉnh dậy, đúng lúc cửa được mở ra, một mảnh ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu vào, đôi mắt nhất thời không nhìn được, một hồi lâu sau mới trở lại bình thường, toàn thân y bủn rủn, còn chưa từ mệt mỏi cực độ trong lòng khôi phục lại.
Đi vào là Quân Huyền Kiêu, người mà giờ phút này Thẩm Ngọc không muốn gặp nhất.
“Ngọc Nhi, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Có đau nhức chỗ nào hay không?” Quân Huyền Kiêu đi vài bước đến bên cạnh giường, cúi người xuống, ân cần hỏi thăm.
Thẩm Ngọc nhìn gương mặt anh tuấn sáng ngời của Quân Huyền Kiêu, ngơ ngác một chút, mới nhớ tới sự tình phát sinh trước khi bản thân hôn mê.
“Mẹ ta đâu?”
Thẩm Ngọc ra dấu tay hỏi, từ trong ánh mắt Quân Huyền Kiêu có thể biết được y không tin tưởng hắn, là y đang chất vấn.
Quân Huyền Kiêu không khỏi tâm phiền ý muộn, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ngọc mồ hôi lạnh đầy người, dáng vẻ hư nhược hắn không nỡ lòng nào trách cứ.
“Ta đã sai người khâm liệm thi thể, an táng cách Hoàng lăng không xa.”
Quân Huyền Kiêu thấy y vén chăn muốn xuống giường, lập tức ngăn lại, không cho phép y xuống.
“Ngươi đừng vội chạy loạn, chờ thể lực ngươi hồi phục lại một chút, muốn đi bái tế…, ta sẽ phái xe ngựa đưa ngươi đi.”
Thẩm Ngọc không lộn xộn nữa, hiện tại thể xác và tinh thần của y đều mệt mỏi, chỉ sợ tự minh không đi đến phần mộ được, thái dương co rút đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501430/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.