Edit: Vĩnh Nhi
“Thứ nhất, Vương gia tình sự táo bạo, ɖu͙ƈ cầu bất mãn*, Thẩm Ngọc sợ là mình không có phúc phận hưởng thụ, cho nên sẽ không lại khuất thân hầu hạ nữa.”
*ɖu͙ƈ cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình ɖu͙ƈ không được thỏa mãn.
Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói ra điều kiện đầu tiên, đủ khiến Quân Huyền Kiêu khó mà tiếp thu được, hắn sở dĩ ɖu͙ƈ cầu bất mãn, không phải vì yêu thích Thẩm Ngọc sao? Thẩm Ngọc dứt khoát từ chối hắn cầu hoan như thế, lẽ nào một chút cũng không vui sao?
Quân Huyền Kiêu hừ lạnh một tiếng nói: “Bổn vương muốn liền làm, cũng không đến phiên ngươi định đoạt, ngươi nhìn bên người Bổn vương, ngoại trừ ngươi ra, còn ai có thể cấp Bổn vương tầm hoan?”.
Đối với tính khí ngang ngược của Quân Huyền Kiêu, đã sớm nằm trong dự đoán của y.
“Trêи đời này thiếu gì nam nữ có sắc đẹp khiến ngươi hài lòng, Vương gia thủ đoạn bá đạo, làm sao sẽ không giành được người? Vương gia cũng có thể nạp thêm mấy thϊế͙p͙ thất nam sủng nữa.”.
Quân Huyền Kiêu nhìn y không chút nào để ở trong lòng, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, liền hận không thể thật sự cưỡng bức y.
“Ngươi cứ như vậy chắp tay nhường Bổn vương cho người khác? Ngươi nói.”
Thẩm Ngọc khẽ nhếch môi, dùng thủ ngữ nói: “Vương gia quả nhiên nực cười, Vương gia từng là người của ta khi nào?”
“……”
Quân Huyền Kiêu còn muốn nói gì nữa, Thẩm Ngọc khoát khoát tay cắt ngang lời hắn.
“Ta quả thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501432/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.