May mà trên giường bệnh có trải một lớp chăn, ngã xuống cũng không đau. Thành Vân chống khuỷu tay xuống giường, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị A Nam đè xuống.
Trong phòng tối đen, bên ngoài lại không trăng, Thành Vân phải thích ứng hồi lâu mới dần dần thấy rõ khuôn mặt ngăm đen của A Nam đang hòa vào bóng tối.
Thành Vân bị anh đè, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.
Cô nheo mắt lại, khẽ đẩy A Nam ra.
“Anh là tên khốn kiếp…”
Hai tay A Nam cầm cổ tay cô mở ra. Ngửa đầu như thế thấy được bả vai A Nam rất rộng. Dù sao Thành Vân cũng không có nhiều sức lực, bèn không chống cự nữa, ngửa đầu nằm trên giường.
“Đây là phòng bệnh.” – Thành Vân nói – “Chút nữa y tá sẽ đến, anh không sợ đang làm giữa chừng thì bị người ta mở cửa ra thấy sao?”
A Nam khựng lại, giống như hơi do dự. Thành Vân lườm anh. Hiếm khi anh bộc phát một lần, khí thế trong thoáng chốc bắt đầu trở nên ngây như phỗng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc thế này là sao?
“A Nam!”
A Nam cúi đầu: “Làm sao?”
Thành Vân nói: “Anh buông tay ra trước đi.”
A Nam mím môi. Thành Vân lại nói: “Dù có làm cũng không thể ở đây.”
Cô vừa nói vừa nhìn anh đầy thâm ý: “Trừ phi anh năm phút đã xong.”
“…”
“Buông tay!”
A Nam buông tay ra. Thành Vân ngồi dậy, nói với anh: “Mang giày vào, đi theo tôi.”
Thành Vân dẫn A Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nam/2249906/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.