A Nam không nghe rõ: ” Gì hả?”
“Anh cần bao nhiêu tiền để mở tiệm?”
A Nam suy nghĩ rồi nói: “Vài trăm nghìn.”
“Bây giờ anh tích cóp được bao nhiêu rồi?”
“…”
A Nam không trả lời, Thành Vân quay lại thấy anh đang cúi đầu nhìn tảng đá, giống như là có thể nhìn ra hoa vậy. Thành Vân nhớ đến gì đó, cười khẩy một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: “Để bạn gái nghệ thuật gia trước đây của anh gạt hết rồi hả?”
A Nam nhíu mày: “Chuyện đó đã lâu lắm rồi.”
“Anh để cô ta gạt anh bao nhiêu tiền?”
A Nam im lặng, rõ ràng không muốn nói chuyện này.
Thành Vân quay người. Cô đang quấn chăn, rất khó quay người, chỉ quay được nửa vòng liền đưa chân ra. Một khúc chân trắng nõn nà đạp về phía A Nam.
“Hỏi anh đó!”
Con lật đật lại trở về vị trí cũ.
“Sáu bảy mươi nghìn thôi.”
Thành Vân ngẫm nghĩ: “Vào bảy năm trước sáu bảy mươi nghìn không phải là con số nhỏ đâu.”
A Nam không nhịn được quay đầu lại nhìn cô: “Em nói thì thôi, còn cười cái gì?”
Vẻ mặt Thành Vân có chút hả hê, khóe môi nhoẻn cao, còn nghiêm trang hỏi A Nam: “Tôi cười thì sao?”
“…” – A Nam khoanh tay ôm đầu gối, thở dài.
Thành Vân cười đủ rồi lại hỏi: “Anh ra ngoài đời năm bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm.”
“Chậc chậc, tiền tích cóp bốn năm năm đều bị người ta gạt hết. Thật là tai bay vạ gió, sét đánh giữa trời quang, tôi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nam/2249900/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.