Thanh Châu!” A Mạch đáp.Thanh Châu, phía bắc tiếp giáp bờsông Tử Nha, phía đông dựa vào dãy núi Thái Hành, dễ thủ khó công, chính là nơi Thương Dịch Chi trấn thủ trước đây. A Mạch lại nói tiếp: “Chiếmgiữ Thanh Châu rồi tiến vào Thái Hành, Ký Châu tạo thành địa thế hìnhtúi, phía bắc có núi Yến Thứ có thể chống cự địch vùng quan ngoại, phíađông tiếp giáp biển lớn thành bức bình phong ngăn cản, phía nam hướng về vùng Sơn Đông, đi qua đó là sông Uyển địa thế hung hiểm. Bốn bề hiểmtrở, bế quan(2) có thể tự thủ, xuất quan(3) có thể tiến thủ. Bên trongKý Châu lại nhiều bình nguyên, sản vật phong phú, đủ để cung cấp nuôidưỡng quân ta. Nhờ đó, quân ta có thể ổn định, củng cố hậu phương, tựcung tự cấp, cũng có thể vượt qua vùng núi non hiểm trở mà tiến công,hoặc lui về phía sau để phòng thủ, chỉ cần thúc đẩy lưu thông buôn bán,tích lũy lực lượng, sau này giành lại vùng Giang Bắc cũng không thànhvấn đề.”
Tuy Thương Dịch Chi trầm ngâm khôngnói, nhưng ánh mắt đã dần dần sáng rực lên. A Mạch thấy vậy, biết anh ta đã bị lời nói của mình làm cho động tâm. Thương Dịch Chi cúi đầu cânnhắc một lát, rồi đưa mắt nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi thực sự thấy vậysao?”
A Mạch vốn định gật đầu xác nhận,nhưng trước đôi mắt sâu không thấy đáy của Thương Dịch Chi, lời nóitrong miệng lại chuyển thành: “Là Từ tiên sinh từng đề cập qua như vậy.”
Thương Dịch Chi yên lặng đánh giá A Mạch, ánh mắt sâu xa, không biết đang suy tính điều gì.
A Mạch dùng tay phủ lên vết thươngbên sườn, cảm giác đau đớn kích thích tinh thần của nàng rung lên, thong dong nói tiếp: “Khi còn ở trong núi Ô Lan, ta từng nói chuyện phiếm với tiên sinh, tiên sinh đã giảng giải rằng thế cục giống như bàn cờ, trong đó Ung châu, Ký Châu, Vân Tây cùng Đông Nam hình thành nên một tứ giác, Dự Châu, Sơn Đông, Hán Trung, Kinh Châu là vệ tinh của tứ giác đó,Trung Nguyên chính là vùng trung tâm. Mặc dù mục tiêu tranh giành làTrung Nguyên, nhưng nơi thực sự diễn ra sự tranh giành của quần hùng,phần lớn lại không bắt đầu từ Trung Nguyên, mà là ở vùng tứ giác. Haynhư nói ở vùng Giang Bắc, Ung Châu và Ký Châu là hai nơi dễ dàng cát cứ, mà phía tây Dự Châu tiếp giáp Ô Lan, phía đông hướng về Thái Hành, nếutiến được vào cửa ngõ Ung châu và Ký Châu, bề mặt hướng về lưu vực sôngBình Nguyên, chính là giành lấy yếu hầu của vùng Giang Bắc. Trước, quânta có thể chiếm Ký Châu làm căn cơ, sau, có thể tiếp tục chiếm Dự Châu,rồi từ từ giang rộng đôi cánh, bao bọc lấy Trung Nguyên, như vậy nhấtđịnh sẽ đoạt được Giang Bắc.”
Nàng một phen nói xong khiến ThươngDịch Chi khó nén được kích động, không kiềm chế được, tay liền nắm chặtthành quyền nói: “Không sai! Hoàn đàm [ tân luận ] viết: Thượng giả viễn kì khai trương, trí dĩ hội vi. Nhân nhi thành đắc đạo chi thắng. Trunggiả tắc vụ tương tuyệt già, yếu dĩ tranh tiện cầu lợi, cố thắng phụ hồnghi, tu kế sổ dĩ định. Hạ giả tắc thủ biên ngung, xu tác quải, dĩ tựsinh vu tiểu địa. (Thượng, xa xôi lúc bắt đầu, tỉ mỉ sử dụng sẽ thành.Người đắc đạo sẽ thắng. Trung, nguyên tắc công việc tự mình xem xét qualại, nhất định phải tranh thủ sự thuận tiện mà thu lợi, cho dù thắng bại không chắc chắn, tính kế đã định. Hạ, nguyên tắc giữ vùng đất liền kề,tạo nên trở ngại, có thể tự tồn tại được ở vùng đất nhỏ)(4) Chính là đểnói đạo lý này!”
A Mạch cười yếu ớt không nói, ThươngDịch Chi tuy rằng kích động, nhưng rất nhanh đã khống chế được cảm xúccủa mình, trên mặt hồi phục lại thần sắc bình tĩnh, bỗng hỏi: “Ngươi vàTừ Tĩnh vẫn thường chơi cờ?”
Sắc mặt A Mạch bất động, nhưng ý niệm trong đầu đã xoay chuyển rất nhanh, thần thái tự nhiên đáp: “Những lúcrảnh rỗi thật ra cũng cùng Từ tiên sinh chơi vài ván.”
Nhó lại chuyện năm trước, khi A Mạchcùng anh ta trên đường trở về Thịnh Đô, tình cảnh khi hai người ở trênthuyền đánh cờ, tinh thần Thương Dịch Chi không khỏi hoảng hốt, nhẹgiọng hỏi: “Ông ta có cho ngươi đi lại không?”
A Mạch lắc đầu nói: “Từ tiên sinh vừa mắng ta là cờ thối, vừa tính toán chi li, có chết cũng không nhường.”
Thương Dịch Chi không khỏi bật cười,khóe môi khẽ cong lên, thần sắc trong mắt cũng trở nên dịu dàng, khẽcười nói: “Đúng là rất thối!”
A Mạch nhìn mà khẽ giật mình, ThươngDịch Chi nhận thấy vậy, trên mặt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, cúi đầuxuống uống trà tránh tầm mắt của A Mạch, đến khi ngẩng lên thì trong mắt đã là một mảnh an tĩnh, trầm giọng hỏi A Mạch: “Nếu muốn dẫn binh vàoThanh Châu, trong lòng đã có kế sách cụ thể gì chưa?”
A Mạch mím môi trầm ngâm một lát, đáp: “Có rồi, chỉ có điều là quá mạo hiểm.”
Thương Dịch Chi đổi chén trà, đứng dậy đặt vào trong tay A Mạch, nói: “Nói ta nghe thử một chút.”
A Mạch sớm đã khát khô, thấy vậy cũng không chối từ, nhận lấy chén trà uống một hơi, lúc này mới nói: “TừThái Hưng đông tiến đến Thanh Châu, nếu đi theo đường phía bắc, chắcchắn sẽ đi qua trấn Tân Dã, mà Tân Dã sớm đã bị Chu Chí Nhẫn chiếm giữ,khi đó sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến. Nếu đi theo đường phíanam, dọc theo sông Uyển, trên đường mặc dù không có trọng binh của tháttử, nhưng đường đi gập ghềnh xa xôi, hiện lại đang là mùa mưa, đi đượctới nơi cũng vô cùng vất vả. Từ năm trước, Trần Khởi đã lệnh cho Thườnggia lĩnh quân đông tiến đến Thanh Châu, ngoại trừ ba vạn kỵ binh củaThường Ngọc Tông, còn có hơn hai vạn quân ở phía tây Thanh Châu, mặc dùkhông thể đánh hạ Thanh Châu, nhưng lại có thể tràn tới chặn đánh quânta vừa từ xa đến, một trận thắng bại khó liệu.”
Thương Dịch Chi cau mày: “Sợ là thắng ít bại nhiều.”
“Đúng vậy, chẳng qua…”
“Chẳng qua thế nào?” Thương Dịch Chi hỏi.
A Mạch đáp: “Nếu quân Thanh Châu ra khỏi thành đánh lén thát tử từ phía sau, thì một trận này sẽ là thắng nhiều bại ít!”
Thương Dịch Chi khẽ nhướn mày, tựatiếu phi tiếu nhìn A Mạch, nói: “Thanh Châu là nơi ta phát binh, mặc dùhiện nay những quân nhân cũ trong quân đã chết trận quá nửa, nhưng vẫncòn không ít người xuất thân từ Thanh Châu, ngươi còn sợ không có cáchnào điều động được quân Thanh Châu sao?”
A Mạch thấy Thương Dịch Chi nói trúng tâm tư của mình, cười gượng hai tiếng, nói: “Nếu nguyên soái có thể ramặt, quân Thanh Châu tất nhiên là có thể điều động rồi.”
Thương Dịch Chi cười nhạt nói: “Nói hay lắm, còn gì khác nữa không?”
A Mạch thu lại nét tươi cười trênmặt, nghiêm sắc mặt nói: “Sau khi vào được Thanh Châu, tạm thời thát tửsẽ không đủ sức uy hiếp ta nữa, khó ở chỗ là làm thế nào vượt qua TháiHành mà chiếm giữ Ký Châu, ta phản lại triều đình, Ký Châu tất nhiên sẽkhông dễ dàng để ta tiến vào, vì thế có thể dẫn đến việc quân ta chưađánh nhau với thát tử thì đã phải nồi da nấu thịt trước với đồng bào của mình, như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.”
Thương Dịch Chi yên lặng nhìn A Mạch, thản nhiên nói: “A Mạch, ngươi muốn thế nào thì cứ nói thẳng ra.”
A Mạch cẩn thận liếc mắt nhìn ThươngDịch Chi, thử nói: “Nghe nói thủ thành Ký Châu là tướng Tiếu Dực, từnglà cấp dưới của Thương lão tướng quân…”
“Đúng!” Thương Dịch Chi tiếp lời, sảng khoái nói,“Ký Châu ta cũng sẽ thay ngươi nghĩ cách!”
A Mạch xoay người quỳ rạp xuống trước mặt Thương Dịch Chi, ôm quyền nói: “A Mạch đa tạ nguyên soái!”
Thương Dịch Chi cũng không đưa tay đỡ dậy, đợi A Mạch quỳ trên mặt đất một lúc lâu, bấy giờ mới chậm rãi nói: “A Mạch, trước ta vẫn dung túng ngươi, sau này còn có thể trợ giúpngươi, ngươi…… đừng để cho ta cảm thấy thất vọng.”
A Mạch rùng mình, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt sắc bén của Thương Dịch Chi, không hề né tránh, kiên định đáp: “A Mạch đã biết.”
Thương Dịch Chi vẫn bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
A Mạch đứng dậy, không dám ngồi, chỉkhoanh tay đứng một bên. Thấy nàng như thế, Thương Dịch Chi đứng dậy,nói: “Trên người ngươi có thương tích, hôm nay đi nghỉ sớm đi, ngày maiLâm Mẫn Thận sẽ đưa ngươi về.”
Thương Dịch Chi nói xong liền khôngđể ý tới A Mạch nữa, xoay người rời đi. A Mạch đợi tiếng bước chân anhta càng lúc càng xa, lúc này mới để nguyên quần áo nằm xuống giường,tinh thần buông lỏng, vết thương dưới sườn lại bắt đầu đau dội lên, nóilà phải ngủ sớm một chút, nhưng làm sao mà ngủ được.
Cứ mở to mắt như thế chịu đựng đếnnửa đêm, vết thương mới hơi dịu đi một chút, A Mạch lúc này kiệt sức màrơi vào mê man, đến khi mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu.
Bên ngoài, Lâm Mẫn Thận gõ cửa gọi: “A Mạch, nhanh lên, cho dù là qua đêm ở kỹ viện thì cũng phải nhanh lên một chút.”
A Mạch nghe anh ta nói thì bực khôngchịu nổi, nhíu mày, đứng dậy mở ra cửa phòng. Lâm Mẫn Thận lấy từ trongngười ra một bình kim sang dược đưa cho A Mạch, nói: “Cầm lấy, về tự bôi đi, lang trung nói phải bôi mấy ngày.” Anh ta thấy A Mạch chần chờkhông chịu nhận, liền ấn bình sứ kia vào lòng A Mạch, nói: “Yên tâm đi,không độc chết ngươi đâu. Anh ta nếu đã để ta lưu lại, chính muốn đemcái mạng nhỏ của ta và ngươi buộc chung vào một chỗ. Ngươi mà chết, thìta cũng chẳng cách nào giải thích được.”
A Mạch không để ý tới sự châm chọc của Lâm Mẫn Thận, thu chiếc bình nhỏ vào trong lòng, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Mẫn Thận thấy nàng lạnh nhạt nhưthế, ngược lại cảm thấy lạ, không khỏi đuổi theo hai bước, nhìn kỹ vẻmặt A Mạch, hỏi: “Ngươi không muốn nói gì sao”
A Mạch liếc nhìn anh ta, hỏi ngược lại: “Nói gì?”
Lâm Mẫn Thận nhất thời nghẹn giọng,tức giận nói: “Dù sao về sau ngươi cũng ít gây chuyện thôi, ta khôngphải nhìn thấy những chuyện như thế thì nhất định sẽ giữ được cái mạngnhỏ của ngươi.”
A Mạch dừng chân lại, xoay người nhìn Lâm Mẫn Thận, yên lặng đánh giá Lâm Mẫn Thận, nhìn đến khi Lâm Mẫn Thận cảm thấy có chút sợ hãi, lúc này mới nói: “Ngươi không muốn lưu lại, ta kỳ thật lại càng không muốn ngươi lưu lại, ngươi cũng không cần phảibảo vệ cái mạng nhỏ của ta, chỉ cần đừng ở sau lưng đâm cho ta một daolà được rồi.”
Lâm Mẫn Thận ngẩn ra: “Ngươi……”
“Ngươi cái gì?” A Mạch ngắt lời anhta, cười lạnh nói: “Hơn nữa anh ta vì sao phải để ngươi ở lại bên ta,trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ, ngoại trừ đề phòng ngươi còn muốn đề phòng ta, ngươi sao phải bày ra cái bộ dạng buồn cười này!”
A Mạch nói xong phẩy tay áo bỏ đi,chỉ còn lại Lâm Mẫn Thận ngây ngốc đứng ở phía xa xa, hơn nữa ngày mớihồi phục lại, thì thầm lẩm bẩm: “Đây… là nữ nhân sao?”
Lâm Mẫn Thận và A Mạch trở lại thànhphủ vào buổi trưa, hai người trắng đêm không về đã kinh động đến VệHưng, Vệ Hưng nghe nói trên người họ vẫn còn vương lại mùi rượu, sắc mặt liền trở nên âm trầm, rõ ràng là rất tức giận. A Mạch đang muốn thỉnhtội, lại bị Lâm Mẫn Thận vụng trộm kéo lại, đành phải đem những lời đãlên đến đầu lưỡi nuốt xuống, chỉ cúi đầu đứng đợi Vệ Hưng trách mắng.
Trong lòng Vệ Hưng vô cùng bực bội,hai người bọn họ, một là con trai độc nhất của Lâm tể tướng, không thểmắng, một là đối tượng mà anh ta đang phải mượn sức, cũng không thểtrách. Vệ Hưng đành nén cơn tức giận trong lòng lại, lúc này mới giáohuấn: “Hiện giờ là lúc nào rồi! Hai ngươi còn dám uống say không về! Tại sao lại không biết phân nặng nhẹ như thế!”
A Mạch cúi đầu nói: “Mạt tướng biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa.”
Vệ Hưng thấy sắc mặt A Mạch tái nhợt, chỉ nghĩ là nàng say rượu khó chịu, lại thấy nàng rất thành khẩn nhậnlỗi, nỗi tức giận trong lòng cũng giảm bớt, lại giáo huấn vài câu rồicho nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Đợi A Mạch đi rồi, Vệ Hưng mới xoayngười nhìn Lâm Mẫn Thận, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mẫn Thận đã cười hìhì nói: “Ta sao biết anh ta lại như thế, mới được vài chén rượu đã dínhlấy cô nương ở kỹ viện rồi, ta còn phải kéo anh ta ra, nếu không thì túi bạc của ta nguy mất.”
Vệ Hưng chỉ sợ Lâm Mẫn Thận vẫn cònđặt tâm tư lên người A Mạch, liền cố gắng khuyên nhủ: “Mẫn Thận, mặc dùbộ dạng anh ta có vẻ mềm yếu, nhưng thật ra là một viên mãnh tướng, saunày biết đâu lại trở thành trợ thủ đắc lực cho Lâm tể tướng, ngươi ngànvạn lần không nên đùa giỡn, khinh khi anh ta.”
Lâm Mẫn Thận trưng ra một vẻ mặt đaukhổ, rất không tình nguyện nói: “Ta nếu không coi anh ta là huynh đệ thì sao có thể đưa anh ta tới kỹ viện a!”
Vệ Hưng nghe vậy không nói gì, yênlặng nhìn Lâm Mẫn Thận một lúc lâu, thấy trên mặt anh ta đầy vẻ ủy khuất cùng không cam lòng, đành phải bất đắc dĩ khoát tay áo, ý bảo Lâm MẫnThận rời đi. Lâm Mẫn Thận vội vàng ra ngoài, cho đến khi ra khỏi viện,khóe miệng mới cong lên một cái, rồi ngẩng đầu tìm A Mạch, đã không thấy thân ảnh của nàng đâu, trong lòng thầm mắng A Mạch người này quả thậtchẳng thú vị chút nào, thế mà lại không tò mò xem Vệ Hưng lưu mình lạicó việc gì.
Lúc này A Mạch đã về đến viện củamình, hai ngày nay nàng đã phải hao tổn tâm tư rất nhiều, lại thêmthương tích trong người, thể lực cùng tinh thần đã đến cực hạn, chỉ sợthêm một lát nữa sẽ không thể chịu đựng nổi. Trương Sĩ Cường đã lo lắngđợi nàng suốt một đêm, hiện thấy nàng bình an trở về vừa mừng vừa sợ,vội vàng tiến đến hỏi: “Sao giờ mới về? Đường tướng quân chỉ nói ngươiđi cùng Lâm tham quân…”
A Mạch ngồi xuống giường, khoát tayáo cắt ngang lời Trương Sĩ Cường, hữu khí vô lực nói: “Đừng nói nữa, tanghỉ một lát, ngươi xem có gì dễ tiêu đem đến cho ta ăn.”
Trương Sĩ Cường cũng phát hiện sắcmặt A Mạch không tốt, nghe nàng phân phó như thế cũng không dám hỏi lại, vội vàng xoay người đi ra ngoài chuẩn bị cơm canh. A Mạch để nguyênquần áo ngã xuống giường, đang lúc mơ màng liền cảm thấy có người vàonhà, ban đầu chỉ cho đó là Trương Sĩ Cường nên cũng không để ý, nhưngđợi một lát không nghe thấy Trương Sĩ Cường gọi nàng, trong lòng kinhnghi, cố gắng mở mắt ra nhìn, đã thấy Đường Thiệu Nghĩa im lặng đứng ởđầu giường.
A Mạch lập tức lại nằm trở lại trên giường, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Đại ca, ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Đường Thiệu Nghĩa ngồi xuống giường, nói: “Thấy ngươi ngủ, sợ làm ngươi tỉnh giấc nên không dám lên tiếng.”
A Mạch cười cười, không nói gì. Đường Thiệu Nghĩa cũng im lặng, hai người một nằm, một ngồi nhìn nhau khôngnói gì, im lặng hơn nữa ngày, A Mạch đột nhiên lên tiếng: “Đại ca, tacảm thấy rất mệt mỏi.”
Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Sống ở trên đời, có ai là không phiền lụy?”
Ánh mắt A Mạch dừng lại trên đỉnhmàn, cười tự giễu, nói: “Đại ca, huynh không biết đấy thôi, ta là ngườinói dối rất nhiều, nhiều đến nỗi về sau chính ta cũng không biết rốtcuộc lời nào là thật, lời nào là giả dối.”
———————-
1- Mưu kế: nguyên văn là “mưu hoa”, nghĩa là kế hay, nhưng mẹ Cún thấy để mưu kế hay hơn.
2- Bế quan: nghĩa là đóng cửa không giao lưu với bên ngoài.
3- Xuất quan: ngược lại với bế quan.
4- Đoạn này tốn nơ-ron thần kinh quá, hơi lủng củng, các nàng thông cảm nhé. Mấy cái đoạn trích dẫn binh thưnày sao mà oải thế không biết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]