Lời nói tuy thoải mái, nhưng lạikhông dấu được sự đau khổ bên trong, Đường Thiệu Nghĩa nghe mà mặt màyrung động, nhẹ nhàng đặt tay lên tay A Mạch, muốn khuyên giải an ủi nàng vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nắm chặt tay AMạch, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, trên người ngươi có thươngtích, trước hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.” 
A Mạch quay đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa, hỏi: “Đại ca, nếu ta cũng từng nói dối huynh, huynh có oán ta hay không?” 
Đường Thiệu Nghĩa hơi cân nhắc mộtchút, thành thật sự đáp: “A Mạch, ngươi và ta cùng nhau ra khỏi thànhHán Bảo đến Dự Châu, rồi xông pha trên núi Ô Lan, chiến đấu ở Thái Hưng, cùng trải qua sinh tử, là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, miệng nói gìcũng không quan trọng, chỉ cần ngươi vẫn còn gọi ta một tiếng đại ca, ta vẫn sẽ là huynh đệ của ngươi.” 
Trong lòng A Mạch bất chợt dâng lêncả trăm vị, trong mắt có ngấn lệ, vội vàng quay đầu vào phía trong dấudiếm. Đường Thiệu Nghĩa thấy khóe mắt nàng lấp lánh lệ quang, theo bảnnăng đưa tay định lau, nhưng chưa kịp chạm vào hai má của A Mạch thìbỗng chợt giật mình, vội vàng thu tay lại, mặt nóng bừng. 
A Mạch chợt tỉnh táo, lo lắng quay lại hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, ngươi đã hạ quyết tâm rời khỏi quân Giang Bắc?” 
Mi mắt Đường Thiệu Nghĩa cụp xuống,che khuất thần sắc phức tạp vừa lóe lên trong mắt, gật đầu đáp: “Ta đãsuy nghĩ rất lâu rồi, chi bằng cứ dứt khoát rời đi có khi lại hơn.” 
A 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196702/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.