Thôi Diễn nhìn A Mạch, lại nhìn Thường Ngọc Thanh, nhất thời ngây người.
Thường Ngọc Thanh cụp mắt xuống, tầmmắt vẫn dừng lại ở vết máu dính trên thanh đao, nói: “Ta tự mình ra taythì ngươi có thể làm thế nào?”
Tay A Mạch vẫn giữ chặt miệng vếtthương, khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên, mang theo chút run run, gằntừng tiếng đáp: “Nếu vậy thì hai chúng ta không ai còn thiếu nợ ai.”
Thường Ngọc Thanh khẽ chấn động, đưa mắt nhìn A Mạch, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
A Mạch nhìn thẳng vào mắt Thường Ngọc Thanh, nâng trường đao lên ngang người, trầm giọng nói: “Ra tay đi.”
Thường Ngọc Thanh như thể bị chônchân tại chỗ, không thể nhúc nhích nhìn A Mạch. Thôi Diễn thấy vậy, sợThường Ngọc Thanh chịu thiệt, vội vàng nói: “Không cần đại ca ta phải ra tay, ta…”
A Mạch lạnh giọng ngắt lời nói: “Tốt!”
Lời còn chưa dứt, thân hình A Mạch đã lao đến, cả người và đao đã cuốn về phía Thôi Diễn, chiêu nào cũng nhưmuốn bán mạng. Thôi Diễn không ngờ nàng lại xuất thủ nhanh như vậy, nhất thời trở tay không kịp, chỉ có thể lui về phía sau tránh né. Nhưng AMạch lại bất chấp sống chết, kể cả khi loan đao của Thôi Diễn chém tớicũng không đón đỡ, chỉ liều mạng tấn công, dù chết cũng muốn đổi lại một cánh tay của anh ta, khiến cho đao của Thôi Diễn vài lần đi được nửađường lại phải vội vã thu về phòng thủ. Từ lúc đó, chiêu thức của ThôiDiễn liền mất đi ưu thế, vì thế liên tục bị A Mạch đẩy lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196700/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.