Người nọ khẽ giật mình, A Mạch đã đưa tay ra trước mặt anh ta nói: “Lấy ra đây.”
Thường Ngọc Thanh yên lặng nhìn AMạch rồi xoay người bước đi. Trong lòng A Mạch thấy lạ, liền bước nhanhhai bước chặn Thường Ngọc Thanh lại, nói: “Ta đã giữ lời thả ngươi rồi,ngươi phải đem chủy thủ trả lại cho ta.”
Thường Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn AMạch, chỉ thấy nàng một thân quân phục Nam Hạ cao gầy, mày cao mắt sáng, anh khí hiển hiện, hai má so với lần gặp trước đầy lên không ít, hiểnnhiên hai tháng vừa rồi đã đầy đặn lên nhiều. Không biết vì sao tronglòng anh ta đột nhiên lại dâng lên một cảm giác buồn bã, nhưng trên mặtlại nở nụ cười, hỏi: “Chủy thủ nào? Ngươi giữ lời hứa gì với ta?”
Lời này vừa nói ra, A Mạch không khỏi giật mình, lập tức nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Thường Ngọc Thanh thoải mái cười, hỏi lại: “Mạch tướng quân, ngươi cũng có ý gì?”
A Mạch chưa từng nghĩ rằng ThườngNgọc Thanh sẽ vô lại như thế, nhất thời cũng không biết phải phản ứngnhư thế nào, chỉ gay gắt nhìn Thường Ngọc Thanh chằm chằm, môi mím chặt, im lặng không nói.
Thường Ngọc Thanh cũng nhìn nàng mộtlúc lâu, khẽ mỉm cười rồi bước qua A Mạch. A Mạch đâu thể để anh ta cứthế mà rời đi như vậy, song lại sợ giữa phố xá sầm uất, nếu để ngườikhác nhận ra thân phận của hai người tất rước lấy phiền toái lớn, vì vậy khi thấy Thường Ngọc Thanh bỏ đi cũng không dám tiếp tục ngăn cản, chỉlen lén đi theo phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196699/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.