A Mạch nghe vậy thì sững sờ, ngoài phòng, Lâm Mẫn Thận cười khẽ hai tiếng, rồi bỏ đi.
Dùng xong bữa điểm tâm, Đường ThiệuNghĩa quả thực tìm đến, rụt rè đề nghị A Mạch cùng ra ngoài đi mua vàithứ với mình. Vốn nghe Lâm Mẫn Thận nói Đường Thiệu Nghĩa đêm qua từngngồi rất lâu ngoài cửa viện nên trong lòng A Mạch khó tránh khỏi có chút ngờ vực vô căn cứ, liền cười nói: “Đại ca muốn mua gì? Sao phải tự mình đi mua vậy?”
Đường Thiệu Nghĩa mím môi, không chịu nói tỉ mỉ, chỉ bảo: “Nghe nói hôm nay khu chợ phía tây thành Thái Hưngmở phiên họp rất lớn, thứ gì cũng có, ta cũng muốn dạo qua đó xem thử,nếu ngươi không bận việc gì thì đi theo giúp ta một chuyến.”
Đường Thiệu Nghĩa đã nói đến nướcnày, A Mạch cũng không tiện từ chối tiếp, đành dặn dò Trương Sĩ Cườngđôi câu, rồi cùng Đường Thiệu Nghĩa ra khỏi thành phủ đi về khu tâythị(1). Thành Thái Hưng khác với Thịnh Đô, bởi ở đây rất chú trọng pháttriển phường hội buôn bán, trong đó khu chợ ở phía Tây là phát triểnphồn vinh nhất, được gọi là “Kim thị”(2),thương nhân tụ hợp, cửa hàngsan sát, hàng hóa rực rỡ muôn màu, Thái Hưng vốn là cửa ngõ huyết mạchcủa giao thông đường thủy ở phương bắc, giao lưu buôn bán với các nơirất nhộn nhịp, hàng hóa quý hiếm bốn phương đều được bày bán ở đây, bởivậy trước khi thành Thái Hưng bị vây, tây thị Thái Hưng chính là chợ lớn nhất vùng Giang Bắc. Về sau khi thành Thái Hưng bị quân Bắc Mạc vâykhốn, hàng hóa trong thành đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196698/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.