gay sau đó, Thường Ngọc Thanh mộtmình rời đi, A Mạch đợi một lúc rồi mới lấy ra từ trong tủ một bộ quầnáo nam giới, chẳng buồn quan tâm xem xấu đẹp hay cũ mới, chỉ cần khoácđược lên người, sau đó lén lút lẻn ra khỏi nhà ra đến bờ sông, đi ngượclên vùng thượng lưu.Lại nói Trương Sinh và Trương SĩCường đưa người đi dọc theo hạ lưu, gặp phải núi cao nên đường rất khóđi, lại vừa cẩn thận tìm kiếm ở giữa sông, tốc độ vì thế mà chậm lại rất nhiều. Cứ như vậy tìm đến ba ngày mà vẫn không thấy bóng dáng của AMạch đâu, sắc mặt mọi người càng thêm u ám, trong lòng ai cũng cảm thấykhông hy vọng là A Mạch còn sống, chỉ có Trương Sinh và Trương Sĩ Cườngvẫn không chịu bỏ cuộc, nhất là Trương Sĩ Cường, vẫn kiên trì nói Ngũtrưởng sẽ không chết. Mọi người không dám nói gì, đành phải tiếp tục tìm kiếm, ai ngờ đợi đến sáng sớm ngày thứ tư, A Mạch thế mà lại xuất hiệntrước mặt bọn họ.
Trương Sĩ Cường nhất thời vừa mừngvừa sợ, ngay cả nói cũng không nói nên lời, A Mạch cười cười, đẩy mạnhvào người Trương Sĩ Cường, cười nói: “Thế nào? Mới mấy ngày không gặp mà đã không còn nhận ra ta nữa sao?” Nói chưa dứt lời, đôi mắt Trương SĩCường đã đỏ hoe. A Mạch dở khóc dở cười, trước mặt nhiều người thế nàycũng không tiện nói gì, liền quay đầu gọi Trương Sinh: “Trương đại ca,ngươi vất vả rồi.”
Trương Sinh cũng nhìn A Mạch chằm chằm, lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm, thì thào nói: “Cuối cùng cũng đã tìm thấy……”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196693/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.