A Mạch lên tiếng tiếp lời: “Chỉ mong ngày khác dân chúng Bắc Mạc của ngươi bị tiêu diệt, ngươi cũng có thể bàng quan như thế!”
Thường Ngọc Thanh nghe xong rất tứcgiận, trong mắt chợt lóe lên tia sát khí, A Mạch đang đề cao tinh thầncảnh giác, thì lại thấy anh ta bỗng mỉm cười, chỉ nói: “Ngươi đúng thậtvẫn chỉ là một nữ nhân mà thôi.”
A Mạch cũng không muốn tranh cãi, chỉ đưa mắt đi nơi khác không nhìn anh ta, Thường Ngọc Thanh cũng không nói chuyện, trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, ngoài sân, âm thanh huyênnáo của bà lão đang đuổi bắt gà truyền vào trong phòng rõ mồn một, dường như con gà mà bà lão đuổi theo đã bay lên đầu tường, bà lão tức giậngọi chồng trèo lên tường bắt, nhưng khi ông lão trèo lên tường thì lạilàm con gà bay ra bên ngoài khiến bà lão bực bội mằng cho một trận.
Không biết tại sao, Thường Ngọc Thanh và A Mạch đều lắng nghe những âm thanh ấy đến nhập thần, quên mất cảcuộc tranh cãi vừa rồi.
Buổi tối, bà lão bưng đồ ăn tới, quảnhiên trong đó có một bát canh gà rất lớn, A Mạch mặc dù vẫn chưa hếtbệnh, nhưng khẩu vị lại rất tốt, ăn một lèo hết hơn nửa bát, khiếnThường Ngọc Thanh nhìn mà trợn mắt há mồm, cuối cùng nhịn không được màcũng đưa tay gắp thử một miếng nho nhỏ, thấy mùi vị thật ra cũng bìnhthường, không hiểu vì sao A Mạch lại ăn như thể đó là cao lương mỹ vịnhư vậy.
A Mạch ăn đến no căng rồi sảng khoáibuông bát, lấy mu bàn tay lau miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196692/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.