“Cái gì? Ngươi cho nàng đi giết…”Thôi Diễn tựa hồ như muốn nhảy dựng lên, Thường Ngọc Thanh lạnh lùngthoáng đưa mắt nhìn, miễn cưỡng áp chế kẻ hồ đồ kia, Thôi Diễn theo bảnnăng nhìn lướt qua bốn phía, sau đó dùng ánh mắt bất khả tư nghị(1) nhìn Thường Ngọc Thanh, thấp giọng hỏi: “Đại ca, chẳng lẽ ngươi thật sự có…… có tâm tư đó sao?”
Thường Ngọc Thanh thản nhiên đáp: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Thôi Diễn khó xử, cân nhắc suy nghĩnửa ngày, cuối cùng dậm chân một cái, nói thật rõ ràng: “Đại ca, tuy nói ta cũng có chút, có chút không ưa hắn ta, nhưng dù sao chúng ta đềucùng là quân nhân của một nước, sao có thể làm cái chuyện đâm lén saulưng này được! Đại ca, phương pháp này của ngươi không được, để ta đưanàng trở về!”
Thôi Diễn nói xong liền xoay người rời đi, lại bị Thường Ngọc Thanh giật giọng gọi lại.
“Đứng lại!” Thường Ngọc Thanh lạnhgiọng quát, anh ta nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Thôi Diễn, bìnhtĩnh hỏi: “Thôi Diễn, ở trong mắt ngươi, ta chỉ là cái loại vô sỉ nhưthế thôi sao?”
Sắc mặt Thôi Diễn có chút ửng hồng,sửng sốt nhìn Thường Ngọc Thanh, vội vàng thanh minh: “Không, khôngphải, đại ca, ta, ta chỉ là…”
Thấy bộ dạng của anh ta như thế, thần sắc của Thường Ngọc Thanh dịu đi chút ít, nói: “Ngươi cảm thấy nữ nhânkia có thân phận gì?”
Thôi Diễn cúi đầu suy nghĩ một chút,rồi trả lời: “Hay cho một mụ đàn bà, giả thần giả quỷ, chắc chắn sẽkhông phải là kẻ lương thiện gì.”
Thường Ngọc Thanh lạnh giọng nói:“Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196640/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.