Khi Thường Ngọc Thanh trở lại trongphủ thì trời đã tối đen, thị vệ trong phủ đã sớm chuẩn bị xong cơm chiều chờ ở đó. Thường Ngọc Thanh ăn được mấy miếng, đột nhiên nhớ tới AMạch, liền hỏi thị vệ: “Nữ nhân kia chắc là chịu ăn cơm uống thuốc chứ?”
Thị vệ nghe vậy thì sửng sốt, rồi cung kính đáp: “Thưa vâng, lão bà tử nói nàng thật ra rất phối hợp.”
Thường Ngọc Thanh gật gật đầu, khôngnói thêm nữa, tiếp tục ăn cơm. Thị vệ kia sắc mặt đã có chút cổ quái,nhớ tới lời lão bà tử kia nói, nữ nhân đó uống thuốc, ăn cơm có thể dùng từ phối hợp để hình dung, quả thực rất tích cực, bà ta đưa cho cái gìăn cái đó, ngay cả khuyên bảo cũng không cần phải khuyên bảo. Xem dángvẻ đó, đúng là một phạm nhân giác ngộ rất cao, an phận ăn no ngủ kĩ!
Thường Ngọc Thanh dùng cơm xong, thịvệ lại bưng một chén thuốc đen sì sì ra, thấy Thường Ngọc Thanh cau màykiếm, vội vàng giải thích: “Tướng quân, Thôi giáo úy lúc sắp đi đã nóilại rằng ngài phải uống hết chén thuốc này, nếu không anh ta bắt buộcphát đưa lang trung đến đây.”
Thường Ngọc Thanh vừa nghe đã thấyloại khẩu khí vô lại này thật giống Thôi Diễn, liền trầm mặc đón lấychén thuốc, một hơi uống hết, thị vệ vội vàng đưa một chén trà đến,Thường Ngọc Thanh lại không cầm, chỉ hỏi: “Nữ nhân kia đâu?”
Thị vệ trả lời: “Vẫn ngủ trong phòng của ngài.”
Thường Ngọc Thanh đứng dậy đi vềphòng ngủ của mình, lúc vừa đi tới cửa thì đụng mạnh vào lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196639/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.