Chương trước
Chương sau
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lạisau lưng Thường Ngọc Thanh, A Mạch không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thật may mắn, Thường Ngọc Thanh cũng quá kiêu ngạo, đến mức khinh thường việcdùng thân thể nữ nhân để áp chế nàng. Người như vậy cũng không khó đốiphó, bởi vì anh ta có thói quen cao cao tại thượng, thói quen mọi việcđều phải theo ý mình, thói quen người khác phải thần phục dưới chân anhta.

A Mạch cười cười, phát giác lòng bàntay đã đổ đầy mồ hôi, liền xòe ra xoa xoa xuống giường, sau đó ngưngthần nhìn chăm chú vào đỉnh màn trướng, quyết định ngủ một giấc trước đã để bồi bổ tinh thần cho tốt. Chỉ cần còn sống là tốt rồi. Nàng luôn tin rằng cuộc sống vốn có vô vàn hy vọng. Hơn nữa, bọn họ tuyệt đối khôngđoán được cơ thể nàng lại có khả năng tự chữa lành vết thương, bị trúngtên như vậy, có lẽ không quá ba ngày là có thể kết vảy, khó trách mẫuthân trước kia thường mắng yêu rằng nàng sống dai như một con gián vậy,đánh mãi mà không chết, rồi cười nói nàng đúng là loại người biến dị.

Thôi Diễn vẫn luôn ở ngoài phòng chờThường Ngọc Thanh, thấy anh ta lại gần thì có chút lo lắng hỏi: “Thườngđại ca, thật sự không cần lang trung tới xem cho ngươi sao? Miệng vếtthương dài như vậy, nếu như không khâu, sợ rất dễ bị vỡ.”

“Không sao, chút thương tích cỏn connày không hề gì” Thường Ngọc Thanh nhẹ giọng nói, tùy ý lấy tay sửa sang quần áo bên hông: “Qua vài ngày là có thể khép miệng lại.”

Thôi Diễn biết anh ta không muốn đểcho người khác biết mình bị thương, cho nên mới không cho gọi langtrung, suy nghĩ một chút lại thấp giọng nói: “Không bằng cứ để cho langtrung xem một chút, sau đó…” Anh ta vừa nói, vừa dùng tay làm động tácgiết người diệt khẩu.

Thường Ngọc Thanh thản nhiên đưa mắt nhìn anh ta: “Ta nói không cần chính là không cần.”

Thôi Diễn thấy giọng điệu của anh takhông hờn không giận, liền không dám nói tiếp nữa, chỉ đuổi theo sau,nói: “Vừa rồi nguyên soái phái người đến đây, nói là cho gọi ngươi quađó có chút việc.”

Bước chân Thường Ngọc Thanh sững lại, quay đầu nhìn Thôi Diễn: “Nhanh thật, Thạch Đạt Xuân thật ra cũng có chút cá cách.”

Thôi Diễn khinh thường bĩu môi, sauđó còn nói thêm: “Nhưng chuyện đến tai nguyên soái cũng có chút phiềntoái, tên tiểu tử đi cùng đúng là đã chạy thoát, ta đã cho người canhgiữ ở cổng thành nhưng vẫn không bắt được hắn, có lẽ đã sớm chạy thoátrồi. Hiện tại chỉ còn lại nữ nhân này, nếu là đàn ông thì tốt, nhưng hóa ra lại là đàn bà, chỉ cần nàng ta cứ kiên trì tỏ vẻ con gái nhà lành,sợ là ở trước mặt nguyên soái cũng không dễ ăn nói đâu.”

Thường Ngọc Thanh cười lạnh nói:“Ngươi cũng quá coi khinh vị nguyên soái kia của chúng ta rồi, anh ta sẽ không nhắc đến chuyện ta cướp đoạt dân nữ đâu.”

Thôi Diễn không rõ, gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Vì sao lại không?”

Thường Ngọc Thanh dừng lại cười như không cười nhìn Thôi Diễn, hỏi: “Cho dù ta cướp đoạt dân nữ, anh ta có thể làm gì ta nào?”

Đúng vậy, cho dù Thường Ngọc Thanhcướp đoạt dân nữ, Trần Khởi có thể làm gì được anh ta? Dùng quân pháp xử trí anh ta ư? Sợ là không dám, mà có dám cũng không thể. Nếu không làmgì được anh ta, vậy thì Trần Khởi việc gì phải tự làm mình sượng mặtchứ!

Thôi Diễn rốt cục cũng hiểu được điều này, có chút bội phục nhìn Thường Ngọc Thanh khen: “Chúng ta đùa giỡnanh ta như vậy mà anh ta cũng không có cách nào. Thường đại ca, ngươicũng thật là… Đi thôi!” Kỳ thật anh ta vốn định nói là “Ngươi cũng thậtvô lại!” Nhưng chưa nói thành lời đã chữa lại, bởi Thường Ngọc Thanhcũng không phải là kẻ để cho người khác giỡn mình.

Thường Ngọc Thanh liếc nhìn anh tamột cái, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Được rồi, vô lại thì vôlại, chúng ta có tư cách để vô lại, Trần Khởi biết rất rõ sau lưng chúng ta là thế lực nào, cho nên anh ta sẽ không trêu chọc vào chúng ta đâu,ít nhất hiện tại sẽ không.”

Thôi Diễn ngây ngô cười hai tiếng, đi theo Thường Ngọc Thanh ra ngoài, khi đến cửa viện thì đúng lúc mấy tênthị vệ đi theo Thôi Diễn ra khỏi thành sáng nay mang mấy bao thảo dượcvề, thấy bọn họ hành lễ. Thường Ngọc Thanh tùy ý nhìn lướt qua, phânphó: “Ra sau viện giao cho bà tử kia, sắc cho nàng ta mấy bát thuốc.”

Thị vệ kia liền chạy đi, Thôi Diễnlại gọi anh ta lại, liếc trộm Thường Ngọc Thanh, rồi đứng sát lại, nhỏgiọng phân phó: “Các ngươi để lại một ít cho tướng quân, buổi tối trở về khuyên ngài ấy dùng thuốc.”

Thị vệ gật gật đầu, Thôi Diễn vỗ vỗ lên vai anh ta, cười nói: “Mau đi đi!”

Thường Ngọc Thanh cảnh giác đưa mắtnhìn Thôi Diễn, Thôi Diễn gượng cười ha ha hai tiếng, tiến nhanh lênphía trước hai bước nói: “Thường đại ca, chúng ta mau đi đi, khi về tacòn phải ứng phó với cữu cữu, chuẩn bị tinh thần nghe ông ấy giáo huấn.”

Sau khi Trần Khởi vào thành, cùng Chu Chí Nhẫn ở trong thành phủ của Thạch Đạt Xuân, còn Thường Ngọc Thanhthì tìm một biệt viện của phú thương làm chỗ ở tạm, cũng không ở cùngmột chỗ với các tướng lãnh cao cấp khác. Khi Thường Ngọc Thanh và ThôiDiễn vào thành phủ, mặt trời đã ngả về tây, Trần Khởi đang ở đại sảnhcùng Chu Chí Nhẫn, chờ các tướng lĩnh cao cấp khác đến để thương nghịphương hướng tấn công của Bắc Mạc trong năm sau, thấy Thường Ngọc Thanhmang theo Thôi Diễn tiến vào, tùy ý gật đầu xem như chào hỏi.

Thôi Diễn vốn tưởng rằng Trần Khởigọi bọn họ đến là để hỏi về chuyện xảy ra trong buổi sáng nay, ai ngờhóa ra lại là triệu tập các tướng quân đến thương nghị việc quân sự. Anh ta gia cảnh tuy lớn, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, cộng thêm cấp bậcmới chỉ là một viên giáo úy nên căn bản không có tư cách tham gia mộthội nghị như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tiến thoái lưỡng nan, đành phải thận trọng đứng ở cửa, do dự không biết nên đi hay ở, chợt thấyTrần Khởi ngẩng đầu lên nói: “Thôi Diễn cũng lại đây đi, nghe một chútcũng tốt.”

Chu Chí Nhẫn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thôi Diễn, Thôi Diễn chột dạ cười cười, đi đến bên chiếc bàn lớn nghemọi người bàn luận bước tiếp theo của kế hoạch quân sự. Bởi vì hiện tạiđang là mùa đông, gần hai mươi vạn đại quân Bắc Mạc vẫn dựng trại trúchân ở phụ cận thành Dự Châu, chỉ chờ đầu xuân tiết trời ấm lên là cóthể hành động. Chẳng qua là xem xét phương hướng cho bước tiếp theo, vốn đã có sự khác biệt so với kế hoạch ban đầu.

Chiếu theo kế hoạch ban đầu, sau khihai lộ đại quân Nam, Bắc giáp công Dự Châu sẽ tiến thẳng đến Thái Hưng,nhưng ngoài kế hoạch là quân Dự Châu vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt,ngược lại, Thương Dịch Chi đã lĩnh hơn hai vạn quân tiến vào dãy núi ÔLan.

Chuyện này trở thành một cái kimtrong lòng Trần Khởi, khiến cho anh ta cảm thấy có chút bất an. Nếu nhưkhông để ý tới điều này, vẫn chiếu theo kế hoạch ban đầu mà tiến côngThái Hưng, thì quân Giang Bắc của Thương Dịch Chi tựa như dải thắt lưng, quấn chặt ngang lưng quân Bắc Mạc. Mà nếu tiến vào núi tiêu diệt quânGiang Bắc của Thương Dịch Chi trước, chưa nói đến dãy Ô Lan vốn có địahình phức tạp, không biết có thể tiêu diệt được quân Giang Bắc haykhông, mà e rằng trong quân Bắc Mạc vẫn có người không tình nguyện, chorằng anh ta chuyện bé xé ra to, vì dù sao quân Giang Bắc chẳng qua cũngchỉ có hơn hai vạn người, phân tán trong dãy núi Ô Lan cũng không thểgọi là quân đội được mà chỉ tương đương với một đám thổ phỉ.

Trần Khởi ngẩng đầu nhìn qua chúngtướng một lượt, nói: “Theo thám tử hồi báo, Thương Dịch Chi đã đem quânlực tản ra, phân bố ở các vị trí hiểm yếu trong dãy núi Ô Lan, kỵ binhdo Đường Thiệu Nghĩa dẫn dắt, tạm thời lưu lại trên thảo nguyên Tây Hồ.Sang năm, thời tiết ấm lên, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào, mong các vị tướng quân cứ thoải mái cho chủ kiến.”

Chúng tướng nhất thời trầm mặc, ChuChí Nhẫn cùng Thường Ngọc Thanh nhìn nhau, sau đó Chu Chí Nhẫn trầmgiọng nói với Trần Khởi: “Mạt tướng vẫn cho rằng trước tiên cứ tấn côngchiếm lấy thành Thái Hưng là tốt nhất.”

“Vậy sao?” Trần Khởi mặt lộ vẻ mỉm cười, hỏi: “Thế phỉ quân Giang Bắc thì làm thế nào bây giờ?”

“Nếu đã là phỉ quân, thì cũng khó làm nên chuyện gì được.”

Trần Khởi cúi đầu nhìn bản đồ, ngóntay lướt qua biểu tượng của dãy Ô Lan, nói: “Nhưng phỉ quân Giang Bắcphục quân ở vùng thắt lưng của ta, sẽ gây uy hiếp rất lớn cho tuyến tiếp viện của quân ta.”

Chu Chí Nhẫn trầm mặc, Trần Khởi ngẩng đầu hỏi Thường Ngọc Thanh: “Thường tướng quân thấy thế nào?”

Thường Ngọc Thanh nhướn mày đáp, đáp: “Đại soái nói có lý. Nhưng chúng ta cũng không thể vì hai vạn quânGiang Bắc mà đình chỉ kế hoạch tiến công Nam Hạ được, núi Ô Lan dễ thủkhó công, nếu như muốn tiêu diệt quân Giang Bắc trước rồi tiến công Thái Hưng sau, thì chúng ta chỉ cần lưu chút người ở lại Dự Châu là được,còn lại mọi người về nhà cưới vợ sinh con, chờ đứa nhỏ lớn lên chạy đếnđây rồi tấn công Thái Hưng cũng không muộn. Chỉ sợ đến lúc đó quân NamHạ đã rút chân khỏi chiến sự ở Vân Tây mà đến đây, chẳng biết đến lúc ấy chúng ta tấn công thành Thái Hưng còn có thể thuận lợi được như vậy nữa hay không.”

Thôi Diễn bật cười xì một tiếng, chợt thấy ánh mắt giận dữ của Chu Chí Nhẫn, vội nuốt nghẹn trở về.

Trần Khởi đối với tiếng cười của Thôi Diễn giả như mắt điếc tai ngơ, chỉ hỏi Thường Ngọc Thanh: “Vậy Thườngtướng quân có cao kiến gì không?”

Thường Ngọc Thanh cười nói: “Cao kiến thì không dám nói, chỉ là cảm thấy việc vào núi tiêu diệt phỉ quânGiang Bắc cùng với việc tấn công Thái Hưng cũng không mâu thuẫn, chúngta hiện tại cũng đủ binh lực, hoàn toàn có thể chia binh làm hai đường,một đường tấn công Thái Hưng, một đường vào núi tiêu diệt phỉ quân Giang Bắc.”

Trần Khởi vỗ án nói: “Được! Làm nhưvậy đi.” Anh ta đưa mắt nhìn Chu Chí Nhẫn và Thường Ngọc Thanh, lại hỏi: “Vậy ai đi công thành Thái Hưng, ai tiến vào dãy núi Ô Lan?”

Chúng tướng trầm mặc, trong lòng đềuhiểu thành Thái Hưng hiện đã bị cô lập ở vùng Giang Bắc, chuyện hạ thành chẳng qua chỉ là sớm hay muộn, trong khi dãy Ô Lan địa hình lại hiểmyếu, điều kiện khắc nghiệt, tiêu diệt quân Giang Bắc vốn ẩn sâu trongnúi cũng không phải chuyện dễ dàng. Huống chi hạ thành Thái Hưng sẽ lậpđược công lớn, là sự kiện lớn lao được ghi danh vào sử sách, còn tiếnvào dãy Ô Lan, hiện tại cũng chỉ là với danh nghĩa tiêu diệt phỉ quân,phí sức mà chẳng chút lợi lộc.

Thường Ngọc Thanh nhếch miệng cười, cũng không nói gì, chỉ là đưa tay ra vuốt ve, thưởng thức loan đao.

Trần Khởi cân nhắc một chút rồi nói:“Chu lão tướng quân vốn có kinh nghiệm phong phú, dụng binh lão luyện,lại từng vây khốn thành Thái Hưng, đối với địa hình nơi đó đã quen thuộc nhiều, thỉnh lão tướng quân dẫn quân trở lại đoạt thành Thái Hưng.”

Chu Chí Nhẫn sợ run lên một chút, rồi lập tức ôm quyền nói: “Mạt tướng tuân mệnh.”

Trần Khởi lại cười nói với ThườngNgọc Thanh: “Thường tướng quân từng có kinh nghiệm tiêu diệt sa phỉ, vậy thì phải làm phiền Thường tướng quân đi Ô Lan thay ta diệt bỏ mối họalớn ở trong lòng.”

Thường Ngọc Thanh cười nhạo, đưa mắt nhìn Trần Khởi, lười biếng trả lời: “Đại soái đã có lệnh, ta đây chỉ có thể tuân theo.”

Kế hoạch định xong, mọi người lạithảo luận một phen, rồi mới tan họp. Thường Ngọc Thanh vẫn không nói gì, thấy Trần Khởi tuyên bố tan họp liền xoay người muốn rời đi, lại bịTrần Khởi gọi lại, Trần Khởi tựa như tiện thể hỏi: “Nghe nói Thườngtướng quân bắt được mật thám Nam Hạ, không biết việc thẩm tra thế nàorồi?”

Thường Ngọc Thanh quay lại cười nói: “Cũng không tệ lắm, người này coi như thành khẩn.”

Trần Khởi cũng cười, nói: “Thườngtướng quân vất vả rồi, buổi tối lại thẩm tra tiếp, xem có thể moi thêmđược thông tin gì nữa hay không.”

Thường Ngọc Thanh hướng Trần Khởi nhếch miệng cười trào phúng, trả lời: “Tất nhiên rồi.”

Mọi người vốn nghe nói Thường NgọcThanh hôm nay ở trên đường lớn cướp đoạt dân nữ, hiện nghe Trần Khởi nói như vậy, trong lòng đều không khỏi cười thầm.

Ra đến cửa, Chu Chí Nhẫn đuổi theolớn tiếng gọi Thường Ngọc Thanh, Thường Ngọc Thanh chặn lời ông ta, sắcxảo nói: “Lão tướng quân chớ khách khí, dựa theo bối phận, Thanh cònphải gọi ngài một tiếng thúc thúc. Thanh kính trọng và ngưỡng mộ lãotướng quân đã lâu, lão tướng quân dẫn quân đoạt lấy Thái Hưng là vì mụcđích chung, Thanh tâm phục khẩu phục.”

Chu Chí Nhẫn cười cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thường Ngọc Thanh, thở dài:“Diễn nhi nếu có thể bằng một phầnnhỏ của ngươi là lão phu đã có thể yên tâm rồi.”

Thường Ngọc Thanh cười nói: “Thôi Diễn tuổi còn nhỏ, chỉ cần tôi luyện một chút, ngày sau tất thành công.”

Chu Chí Nhẫn thở dài lắc lắc đầu, không nói tiếp nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.