A Mạch vội vàng cảm kích gật đầu,chậm rãi đi vào cửa viện. Bước dọc trên đường, A Mạch đi từng bước mộtthực trầm ổn, không khẩn trương, không bối rối, không kích động, khôngphẫn nộ, không …… Vốn tưởng rằng trong lòng sẽ là sóng to gió lớn dồndập, thế nhưng đến khi đứng trước cánh cửa kia, nàng mới phát hiện ratrong lòng nàng là một sự bình tĩnh đến dọa người, một sự bình tĩnh đếnkỳ dị.
Chỉ duy có đầu ngón tay khi chạm đếncánh cửa căn phòng đó thì khẽ run lên một chút. Chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, bước vào bên trong là sẽ gặp người đó.
A Mạch đẩy cửa bước vào, một thân ảnh thon dài, cao ngất đang ngồi bên cạnh giá sách, cúi đầu chăm chú đọccuốn sách trên tay, rõ ràng nghe được tiếng đẩy cửa nhưng thân hình lạikhông chút lay động, một hình ảnh quen thuộc đến thế mà sao cũng lại xalạ đến thế, thật giống như hình ảnh của người thiếu niên năm xưa, cũnglẳng lặng cầm cuốn sách ở bên giá sách của phụ thân, ngồi suốt cả buổisáng. Mà khi đó, nàng vĩnh viễn hiếu động như một chú khỉ nhỏ, ngó đầuvào bên trong cửa thăm dò, sau đó thế nào cũng không nén nổi, mà dùnggiọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn gọi: “Trần Khởi ca ca, huynh đã xemxong chưa? Huynh đã nói là sẽ đi theo muội ra sau núi bắt con chim xanhrồi cơ mà!”
Đúng vậy, đây là Trần Khởi, là người bước vào cuộc đời của nàng từ khi nàng lên sáu tuổi, Trần Khởi ca ca, A Mạch nghĩ.
Thật lâu không nghe thấy người bướcvào lên tiếng, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196641/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.