Minh Nguyệt vật vã với tên điên kia. Dù sức cô đã tốt lên rất nhiều nhưng cũng không thể giữ chân như vậy mãi được. Hơn nữa, dù cô có súng nhưng thật sự cô không đủ căn đảm để dùng chúng. Căn bản là coi quá nhân từ.
Tên kia liên tục tiến tới tấn công cô, hơn nữa sức lực cũng vô cùng đáng kể. Cô chỉ có thể kháng cự để kéo dài thời gian. Đến lúc cánh cửa kia mở thì cô cũng lập tức chạy ra để thoát khỏi cánh rừng này. Hiện tại đã trôi qua 30 phút, vẫn còn tới 2 tiếng nữa thì cánh cửa kia mới mở ra. Nếu tiếp tục phòng thù mà không có hành động khác thì cô sẽ sớm kiệt quệ ở đây thôi.
Minh Nguyệt dùng sức chân đạp mạnh xuống đất, hết sức lấy đà nhảy lên cao. Người đàn ông kia như điên như dại hung tợn chạy tới, tay hắn luồng qua thắt lưng cầm lấy một con dao găm nhỏ. Ánh mắt ghê rợn nhìn cô. Minh Nguyệt vừa thấy hắn lấy dao găm ra, cô hơi sững người lại nhưng một giây sau đó cô đưa chân đá vào lồng ngực tên kia. Hắn loạng choạng ngã xuống, cô lập tức giành lấy thời cơ vàng, rút con dao bên hông quần, ghì chặt vào phần cổ của tên kia. Máu tươi rỉ ra một ít, Minh Nguyệt khẽ rùng mình, đây là lần đầu cô làm thương đến một người. Nhưng đây cũng chính là thử thách của cô. Nếu hiện tại không thể áp chế người này, thì sau này cô còn muốn sát cánh bên cạnh anh sao?
Cô đè chặt kẻ điên này nhưng sức tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729774/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.