Minh Nguyệt nhanh chóng tìm thấy một cái hang nhỏ gần đó khá kín, cô đi vào bên trong nghỉ ngơi một chút, tối hôm qua cô đã không ăn gì nên cũng đã cảm thấy đói. Bên trong túi cung cấp có vài lát bánh mì cùng nước uống. Nhưng không hiểu sao cô lại có thêm một chai sịt chống muỗi và thêm một chai nước ép mà cô thích. Từ hôm qua tới giờ cô không đụng vào chiếc túi này quá nhiều nên cũng không để ý có những vật dụng này. Một mảnh giấy nho nhỏ được dán nên chai nước ép.
“Cho em. Cẩn thận đấy.”
Vừa đọc xong, đáy lòng cô liền run rẩy lên vài cái. Khoé mắt nhẹ ửng hồng. Cánh môi cô cũng mím chặt kiềm chế cảm xúc nhớ thương đang dâng trào mạnh mẽ. Trước giờ vẫn là anh ở bên cạnh cô, vẫn là anh chăm sóc cho cô...Dường như cô đang là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời. Có một người chồng như anh, hẳn là điều may mắn nhất kiếp này. Đôi khi cô vẫn chưa thể tin được rằng mọi chuyện là sự thật. Nó ngọt ngào như thể trong mơ vậy. Ngay cả khi cô ở trong rừng mà cũng có thể nhận được sự chăm sóc của anh...rốt cuộc thì anh còn điều gì chưa cho cô biết không chứ...
Minh Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện uống sạch chai nước ép. Nỗi nhớ anh ngày càng mãnh liệt. Cô phải nhanh chóng vượt qua khỏi cánh rừng này để trở về bên anh thôi. Minh Nguyệt ăn uống xong liền mở mảnh manh mối vừa nhận được.
“Nơi cánh cửa bị nguyền rủa ở phía Đông, bí mật được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729773/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.